Trước cổng ngôi trường quốc tế mang phong cách châu Âu tráng lệ có đủ loại xe sang đang đỗ, trông giống như một triển lãm xe, nhưng thực tế chỉ là một nhóm phụ huynh đang đưa con đi học.
“Sở Tổng, sao anh lại cho cậu bé đến học ở trường này?” Lái xe nhìn hàng dài xe phía trước đoán chừng phải một lúc mới qua được, thế là tò mò hỏi người ngồi ghế sau.
Trường trung học quốc tế này nổi tiếng với kiểu giáo dục Địa Ngục khép kín, đồng thời cũng là cái nôi của những người thừa kế ưu tú cho giới tinh anh, tổng giám đốc Sở Dập Kiều cũng được đào tạo ở đây. Chỉ không ngờ ngài ấy lại đưa một đứa trẻ không biết từ đâu mang về trường trung học quốc tế đắt đỏ này, như thể muốn thật tâm bồi dưỡng.
Sở Dập Kiều nhìn dòng xe cộ trước cổng trường: “Nơi này có thể giúp nó nhanh chóng trưởng thành.”
Trường quốc tế khép kín hoàn toàn, chất lượng giáo dục hàng đầu, dù là một đám nhóc không phú thì quý cũng sẽ không lơi lỏng. Đeo trên vai trách nhiệm kế thừa, đại đa số cũng sẽ không lười biếng. Nơi này chính là một xã hội thu nhỏ, cạnh tranh bối cảnh danh tiếng, cạnh tranh thành tích học tập, đủ loại cạnh tranh. Giống như đang ở trong một trò chơi, chỉ có người kiên trì đến cùng mới là người chiến thắng.
Bối cảnh hắn có thể cho, nhưng năng lực phụ thuộc vào bản thân Lạc Thanh Dã. Hắn muốn xem xem giới hạn của cậu nhóc ở đâu.
Hi vọng hắn có thể có một con át chủ bài.
“Nhưng ở đây đa số lũ trẻ đều là…” Lái xe muốn nói lại ngừng, nghĩ đến sáng nay trông thấy cơ thể nhỏ gầy của Lạc Thanh Dã mặc đồng phục của trường chẳng khác gì một cô bé: “Tôi nghĩ cậu nhóc này sẽ bị bắt nạt.”
“Bắt nạt?” Sở Dập Kiều xoa xoa viên tinh thể màu đen trong tay, đây là đồ của Lạc Thanh Dã đưa cho hắn trước khi rời đi, nói là viên đá may mắn mang theo bên mình từ nhỏ. Viên tinh thể không tròn trịa, chỉ nhỏ bằng đồng xu, bề mặt bóng loáng có vẻ do được vuốt ve rất nhiều lần: “Nó không phải người dễ bị bắt nạt. Tôi tin nó sẽ sớm thích nghi với môi trường này. Mạnh được yếu thua, làm cách nào để có thể sinh tồn. Nó rất thông minh.”
Giống như viên đá này, mặt thô ráp đã bị mài mòn theo năm tháng, nhưng bản chất vẫn là một viên đá cứng rắn.
Cũng giống như ý nghĩa của chữ “Ethan” mờ mờ trên thân đá.
Kiên định, mạnh mẽ.
“Giờ Sở Tổng có muốn đi đâu không hay về tập đoàn?”
“Đến chỗ Hà Thiệp.” Sở Dập Kiều nắm chặt viên đá trong lòng bàn tay, đã đến lúc hắn nên kiểm tra tình trạng cơ thể của mình.
“Dập Kiều đã điều trị ở chỗ cậu nhiều năm, ta thân là ông nội chẳng lẽ lại không có quyền biết quá trình trị liệu sao?”
Hà Thiệp nhìn vị khách không mời mà đến. Ông lão hơn bảy mươi tuổi mặc bộ đồ trung niên thời Đường màu đen, gậy chống đặt giữa hai chân, hai tay bao lấy đầu gậy. Lưng thẳng, tóc hoa râm, khuôn mặt nhuốm đầy dấu vết của thời gian, nhưng đôi mắt lại sắc sảo, giọng nói trầm dày, quanh thân tỏa ra uy nghiêm khiến người ta phải vâng lời.
Y tất nhiên biết vị này là ai, ngoại trừ ông nội của Sở Dập Kiều thì còn ai có được cái khí thế này. Lúc đi học từng gặp một lần, ngài ấy ở trước mặt tất cả mọi người đưa Sở Dập Kiều đi, cũng là lần đầu tiên y nhìn thấy vẻ bất lực không cam lòng của Sở Dập Kiều.
Mặc dù Sở Dập Kiều chưa bao giờ kể về người nhà, nhưng từ hôm đó y tự nhận ra Sở Dập Kiều và người nhà không hòa thuận cho lắm.
“Cháu xin lỗi, nhưng đây là đạo đức nghề nghiệp của cháu với tư cách là một bác sĩ. Không có sự đồng ý của bệnh nhân thì ngài không có quyền được biết.”
Ông lão không tỏ ra khó chịu, ngược lại dùng vẻ mặt thưởng thức nhìn Hà Thiệp: “Cậu là thằng nhóc lúc nào cũng kè kè bên cạnh Dập Kiều, mười mấy năm vẫn luôn bảo vệ nó, cậu thích Dập Kiều nhà ta phải không?”
Vẻ mặt Hà Thiệp thờ ơ, y không muốn mang đến rắc rối cho Sở Dập Kiều: “Bọn cháu là bạn tốt.”
“Nhưng cậu là Alpha, giữa Alpha và Omega có thể có tình bạn thuần khiết ư? Tính chiếm hữu và mong muốn bảo vệ của Alpha không bao giờ là đơn giản thuần khiết.” Lão cười to, giống như một ông lão hiền lành thân thiện đang nói chuyện đời với thế hệ trẻ: “Cậu biết rõ Dập Kiều không ngửi được mùi, lại lừa nó rằng cậu là Beta, nó tới gần cậu không thấy khó chịu nên tin lời nói dối ấy. Nó đối xử chân thành với cậu, cậu lại lừa nó. Nếu Dập Kiều biết thì buồn lắm đấy.”
Ánh mắt Hà Thiệp chuyển đến khung ảnh bị lật úp trên mặt bàn, rồi lại nhìn về phía người đối diện: “Ngài Giang, cháu ở bên cạnh Dập Kiều không vì mục đích gì. Cháu chỉ hi vọng cậu ấy đừng chuyện gì cũng giấu trong lòng, có thể có một người đủ thân thiết để chia sẻ.”
“Cậu là bác sĩ chắc hiểu rõ độ xứng đôi phụ thuộc vào độ phù hợp giữa pheromone của AO. Dập Kiều không bài xích cậu chứng tỏ độ phù hợp của hai đứa rất cao. Cậu thật sự không muốn kết đôi cùng nó à?”
“Cháu không muốn.” Hà Thiệp dùng ánh mắt chắc chắn nhìn ông lão: “Cháu chỉ muốn cậu ấy sống thật vui vẻ.”
Lão không ngờ cậu bạn bác sĩ này lại là kẻ si tình: “Nếu như ta nói, chỉ cần cậu kết hôn với Dập Kiều, ta có thể tặng cho cậu 60% cổ phần thuộc về tập đoàn Giang thị thì sao? Cổ phần này ngay cả cha của Dập Kiều cũng muốn lắm đấy.”
Vừa dứt lời, cửa bị mở ra từ bên ngoài, một tiếng nói truyền vào, lúc Hà Thiệp nhìn thấy người, đáy mắt lạnh nhạt nhuốm đầy vẻ dịu dàng.
“Ông nội, cổ phần này chỉ sợ ngài không quyết định được đâu.” Sở Dập Kiều đứng ở cửa, áo vest vắt trên khuỷu tay, hắn nhìn thẳng ông lão rồi mỉm cười: “Có chuyện gì thì ông cứ nói với tôi, sao phải đến tìm bạn của tôi?”
Ẩn dưới nụ cười là một sự thù địch không chút nhân nhượng.
Lão Sở cũng không ngạc nhiên khi thấy người đến là Sở Dập Kiều, vẻ mặt thoải mái như thể đây là một buổi ông cháu tụ họp: “Tiện thì ghé qua thôi, có ai làm gì đâu mà phải bảo vệ bạn thế.”
Sở Dập Kiều đi tới chỗ Hà Thiệp, đặt tay lên vai y, hơi nghiêng người ghé lại gần bên tai Hà Thiệp: “Cậu ra ngoài trước đi, chỗ này để tôi xử lí.”
Hà Thiệp hơi sững người lúc bị chạm vào bả vai, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bình thường, lo lắng nhìn Sở Dập Kiều.
“Tôi không sao.” Sở Dập Kiều vừa nói vừa vỗ nhẹ lên vai Hà Thiệp.
Hà Thiệp đứng dậy rời khỏi phòng tư vấn, trước khi ra ngoài vẫn quay đầu lại nhìn Sở Dập Kiều.
Sở Dập Kiều cười dịu dàng trấn an y, nhưng y biết Sở Dập Kiều mệt mỏi thế nào. Trong lòng y bỗng dâng lên cảm xúc không cam lòng. Tại sao độ phù hợp của y với Sở Dập Kiều chỉ có 80%? Tại sao y không thể cứu Sở Dập Kiều?
Cánh cửa từ từ đóng lại.
Sở Dập Kiều ngồi vào ghế của Hà Thiệp, hai tay đan vào nhau đặt lên mặt bàn. Hắn nhìn ông lão đối diện, ánh mắt lạnh nhạt: “Nếu ngài có việc thì cứ trao đổi với tôi là được rồi, tại sao phải tiếp cận những người bên cạnh tôi? Ngài cho rằng họ dễ bị vài lời của ngài dụ dỗ lắm à? Vậy thì ngài cũng quá coi thường tôi rồi.”
“Làm sao ông nội có thể làm tổn thương những người bên cạnh cháu được chứ. Từ đầu tới cuối đều vì hi vọng cháu có thể trở về.” Đôi mắt sáng của ông lão lộ ra mấy phần sắc bén: “Cháu có thể tiếp tục công việc kinh doanh của nhà mẹ, tại sao lại không muốn trở về với ông nội? Tài sản của ta sẽ cho cháu hết. Ta biết trong lòng cháu có thù hận, hận cha cháu năm đó làm ra chuyện vượt quá giới hạn.”
Nghe thấy lời này Sở Dập Kiều bật cười như vừa nghe được điều gì buồn cười lắm: “Người tôi hận không chỉ có Giang Miễn Hoài, còn có cả ngài nữa.”
Vẻ mặt ông lão đột nhiên cứng đờ, bàn tay chống nạng siết chặt lại
“Mẹ bảo tôi đi tìm ngài vì nghĩ ngài sẽ cứu tôi. Thế nhưng ông nội không có ý định cứu tôi cơ mà? Ngài cho rằng tôi là Omega khiếm khuyết về gen, không có ích gì cho gia tộc nên mặc kệ tôi ở bệnh viện đúng không? Tang lễ của mẹ tôi ngài có cho tôi xuất hiện không? Không. Đoạn đường cuối cùng của mẹ tôi ngài cũng không cho tôi đưa.” Sở Dập Kiều bình tĩnh nói, con ngươi màu hổ phách phản chiếu dáng vẻ của ông lão: “Giang gia các người, tôi hận thấu xương.”
Ông lão nghĩ tới chuyện gì đó, hô hấp trở nên hơi gấp rút, chẳng qua rất nhanh liền bình ổn lại, lão nắm chặt đầu gậy chống:
“Nhưng trước đây là do gia đình mẹ cháu cần Giang gia chúng ta trợ giúp. Sở gia đã nhờ, Giang gia tất nhiên đáp ứng. Phần hợp đồng bị khóa trong ngân hàng ở Thụy Sĩ vẫn còn hiệu lực ba năm.”
“Tôi cần à?” Sở Dập Kiều cười khẽ một tiếng: “Từ lúc mẹ tôi mất, tôi không cần gì nữa. Tiền đối với tôi có là gì, cũng chẳng bằng Giang Miễn Hoài chết một lần. Muốn tôi trở về cũng được, cho Giang Miễn Hoài chết không toàn thân rồi đem đến trước mặt tôi, tôi sẽ trở về.”
Ánh mắt hai người đối diện nhau. Trên môi hắn treo nụ cười, trong mắt tràn đầy thù hận không che giấu nữa, tựa như ngọn lửa cháy hừng hực khiến lòng người sững sờ.
Đứa nhỏ này đã không còn là con rối có thể điều khiển, đã sớm mạnh đến mức người khác không thể tới gần. Mặc dù là Omega nhưng toàn thân lại đầy gai nhọn.
Sở Dập Kiều vuốt ve viên đá trong tay: “Giang Miễn Hoài tìm tôi rất nhiều lần, đưa rất nhiều Alpha đến chỗ tôi. Ông ta biết rõ tôi bài xích với pheromone của Alpha nên liên tục hành động, tôi mà chết là ông ta sẽ được hưởng thừa kế của mẹ tôi. Nhưng ông nội à, những thứ Giang Miễn Hoài muốn bao gồm cả phần hợp đồng như lời ngài nói kia, quyền quyết định không phải ở ngài, mà là ở tôi.”
“Năm đó trong di chúc của mẹ ghi rằng nếu xảy ra chuyện, tất cả tài sản của mẹ đều để lại cho tôi thừa kế, đây là tài sản trước hôn nhân thuộc về bà ấy, di chúc được lập ra, Giang Miễn Hoài không thể sờ vào. Trong hợp đồng giữa Giang gia và Sở gia có viết chỉ cần mẹ tôi kết hôn với Giang Miễn Hoài thì có thể đảm bảo vay mượn 15 tỷ(CNY) và hoàn trả trong vòng hai năm. Nhưng những gì Giang Miễn Hoài làm sau đó đã tự mình phá vỡ hợp đồng, ông ta không đối xử tốt với mẹ tôi, tự xé lớp ngụy trang ép buộc mẹ tôi, bây giờ còn muốn đòi lấy 60% cổ phần? Ông nội à, đây đều là do các người tặng cho tôi.”
Sở Dập Kiều nhìn biến hóa cảm xúc trên mặt ông lão, hắn tiếp tục nói: “Tôi biết Giang Miễn Hoài muốn tôi chết để dành lấy tài sản. Mà trên hợp đồng lại viết đợi tôi kết hôn mới đủ điều kiện nhận 60% cố phần của Giang thị. Tôi biết rõ Giang Miễn Hoài là nỗi thất vọng của ngài, ngài muốn tôi trở về Giang gia, nhưng lại sợ tôi tổn thương con trai vô dụng của ngài. Đã để ngài phải lo lắng rồi, yên tâm, tôi đã có một ứng cử viên, cổ phần này tôi tự quyết định.”
“Hà Thiệp?” Thật ra lão không quan tâm lắm đến 60% cổ phần kia, mà quan tâm hơn đến việc Sở Dập Kiều vậy mà đã bắt đầu tìm kiếm đối tượng kết hôn. Lão tưởng rằng Sở Dập Kiều đến chết cũng không kết hôn, dù sao sự việc kia đã để lại bóng ma tâm lí cộng thêm cơ thể mắc hội chứng rối loạn pheromone.
“Tất nhiên không phải.” Sở Dập Kiều nhìn viên đá trong tay, giống như cảm nhận được điều gì đó, khóe môi khẽ nhếch: “Alpha mà con trai bảo bối của ngài tặng cho tôi, tôi rất hài lòng.”
Ánh mắt ông lão thâm trầm trong chốc lát. Thằng nhóc kia thật sự đưa Alpha đến chỗ Sở Dập Kiều?
“Chỉ có điều Alpha còn nhỏ, phải nuôi hai đến ba năm nữa.” Sở Dập Kiều ngẩng đầu tựa lưng vào ghế, phong thái nhàn nhã: “Thời gian ba năm cũng đủ tóm gọn Giang gia, không biết ông nội còn đó để chiêm ngưỡng hay không.”
“Dập Kiều, nói như vậy có nghĩa bệnh của cháu tìm được ra cách điều trị rồi?” Có chút ngạc nhiên trong mắt ông lão.
Sở Dập Kiều nói: “Alpha mà con ngài đưa tới may sao lại là thuốc của tôi. Thật sự cảm kích.”
Hắn nghĩ, có lẽ hết thảy chính là số mệnh.
Số mệnh không ép hắn phải nhận thất bại thảm hại.
Hắn nắm chặt viên đá trong lòng bàn tay.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT