Hai hôm nay Đông Mạch chỉ ở trong nhà làm vỏ chăn mền và khăn trải giường, gia đình và mấy người hàng xóm cũng xúm lại giúp đỡ vài đường kim mũi chỉ, đây là phong tục xưa nay trong thôn.
Lúc mọi người đến hỗ trợ, khó tránh khỏi thăm hỏi này kia, nào là đối tượng của con mua quần áo gì cho con, mà lúc này cô dâu mới sẽ lấy ra quần áo của mình cho mọi người xem. Đông Mạch hiển nhiên cũng mang quần áo cho mọi người xem, áo khoác rồi áo lông, còn có đồng hồ, nhưng búp bê Tây Dương thì cô lại cẩn thận cất lại.
Cô sợ mang ra lại để cho mấy đứa nhóc tay bẩn chạm vào, hoặc là đứa nào đó khóc lóc đòi hỏi, cô – một người sắp gả chồng đến nơi rồi, cũng chẳng thể nào mở miệng ra bảo: cái này cô cũng rất thích, không thể cho con được. Lời từ chối này nói thế nào cũng thấy xấu hổ, vì thế để tránh những phiền toái không cần thiết, cô liền không mang ra cho mọi người xem.
Mấy nàng dâu trẻ tuổi trong thôn nhìn áo khoác của cô mà hâm mộ rồi tán thưởng không thôi, lại khen đồng hồ của cô thật tốt, cảm thấy đối tượng này của cô rất hào phóng. “Tôn Hồng Hà quả thật là nói ngoa, nói đối tượng của cô ta đối xử với cô ta rất tốt, nhưng mà mớ quần áo kia... so ra hơn cô hai món, nhưng không đẹp bằng cái này của cô, cái này cô mặc vào lại có phong cách phương Tây, hệt như người trong thành đến, còn có đồng hồ, thật ra không mua cũng được, nhưng mà người ta lại mua cho cô nha.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android). Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT