Chương 4

Hầm cá, Đông Mạch nhớ tới con cá này là Thẩm Liệt cho, ngược lại có chút ngượng ngùng: "Người ta gặp chuyện, lại cho mình cá, suy nghĩ một chút cũng thấy kỳ lạ."

Lâm Vinh Đường lùa một đũa cơm: "Anh vừa định nói với em, lấy hai khúc cá đó cho vào một cái nồi sứ, để anh mang qua cho Thẩm Liệt, cậu ấy bây giờ chắc vẫn chưa ăn cơm."

Đông Mạch gật đầu: "Được."

Vừa nói, vừa nhanh chóng múc ra, cho vào nồi sứ, lại cho mấy miếng cá ngon vào, mấy miếng cá đó phải hầm mềm như bùn, cái muỗng vừa chạm vào, liền thấy súp cá đặc như kem.

Đông Mạch còn cho thêm mấy miếng đậu hũ cùng với một ít cải xanh, có rau có cá, mới để Lâm Vinh Đường mang qua.

Lúc Lâm Vinh Đường qua tới, Thẩm Liệt đã dọn dẹp xong, trước là trả lại bàn ghế đã mượn, những món thức ăn kia nên trả thì đã trả, nên cho thì cũng đã cho, nhìn một cái, trên tường vẫn dán chữ hỷ, còn trên đất vẫn còn xác pháo, dường như không nhìn ra nơi này đã từng trải qua một chuyện vui.

Thẩm Liệt thấy Lâm Vinh Đường nhìn chữ hỷ màu đỏ kia, liền đi tới, xé ra chữ hỷ dán trên cửa sổ, vò thành một cục ném vào trong góc.

"Được rồi, lúc này coi như là xong." Anh cười nói.

"Cậu thật là!" Lâm Vinh Đường nhìn anh, thấy anh còn cười như vậy, cũng không biết nói gì.

"Còn có thể làm gì, chẳng nhẽ tôi phải uống rượu rồi bò ra đất khóc lóc om sòm?" Thẩm Liệt cau mày, mặt không có chút biểu tình gì.

"Bên phía Tôn gia nói thế nào, không thể cứ để như vậy được chứ? Tiền tổ chức hôn lễ, cũng nên nói bọn họ bồi thường!" Lâm Vinh Đường cảm thấy, nếu như không tìm Tôn gia đòi bồi thường, thì quá thuận lợi cho bọn họ chứ? Đây không phải là cố ý hại người sao?

"Lễ vật, đám tiệc cũng hai trăm đồng, lấy về, những thức khác không cần."

"Thế nào? Không để cho bọn họ bồi thường sao?"

"Nhà bọn họ làm gì có tiền mà bồi thường? Nói cho cùng, cũng bỏ qua đi, người ta không thích tôi, sau khi kết hôn sẽ hối hận, tôi cũng không phải có ý định độc thân cả đời sau chuyện này, tìm người nhà đòi tiền, ngược lại giống như ỷ vào người ta, khó coi lắm."

Vừa nói lời này, Thẩm Liệt vừa mở nồi sứ ra, mùi canh cá thơm xộc vào mũi, bên trong có nước canh cá sền sệt, khiến cho Thẩm Liệt nhớ tới lúc trước trong quân đội làm nhiệm vụ bị thương, được bệnh viện cho sữa bò, trong canh cá còn có đậu hủ, nhìn thấy rất mềm, còn có rau cải.

Anh lấy muỗng múc một muỗng, nước canh cá tràn ra thành muỗng, nhỏ thành từng giọt, nếm thử, mùi vị rất tốt.

Thẩm Liệt có chút bất ngờ: "Ai nấu?"

Lâm Vinh Đường thì có chút đắc ý: "Còn có thể là ai, là vợ tôi."

Thẩm Liệt: "Không nhìn ra, chị dâu còn có tay nghề tốt như vậy."

Lâm Vinh Đường lớn hơn Thẩm Liệt mấy tháng.

Lâm Vinh Đường: "Gia đình mẹ cô ấy mở quán cơm, làm canh cá là ngon nhất, cô ấy đây cũng là học từ cha."

Nhắc tới Đông Mạch, Thẩm Liệt lại nhớ đến lúc nãy nghe được, Vương Tú Cúc mắng cô.

Lâm Vinh Đường hiển nhiên cũng nhớ ra, mặt có chút lúng túng: "Chuyện con cái, thật ra thì chúng tôi cũng không vội vàng gì, chỉ là mẹ tôi lại gấp, cậu nói xem, tuổi còn quá trẻ, thì có thể có bệnh tật gì, chính là phải xem vận khí."

Thẩm Liệt gật đầu: "Đúng, mới kết hôn nửa năm, chuyện này cũng không nên vội, chỉ là anh cũng nên dỗ dành chị dâu đi, nói thật, bác gái mắng mấy câu kia, thật sự quá khó nghe."

Vừa nói lời này, anh nhớ tới lần đầu tiên gặp Đông Mạch, lúc trước, xuất ngũ về nhà, đi một đường dài, rạng sáng mới đến nhà, ai biết vừa về đến nhà liền gặp Đông Mạch, mặc một chiếc áo khoác bông nhỏ, màu xanh ngọc có thắt eo, trong buổi sáng sương mù, nhìn như một cây nhỏ trong sương.

Lúc ấy, anh vui miệng trêu một câu, sau đó mới biết là dâu mới Lâm Vinh Đường mới cưới về, trong lòng có chút áy náy, bởi vì áy náy, nên anh cũng không nói chuyện nhiều với cô.

Lâm Vinh Đường nhớ tới những lời mẹ mình nói, trong lòng ít nhiều cũng có chút khó chịu, thở dài: "Tôi biết, mẹ tôi tính khí nóng nảy, tôi chỉ có thể dỗ dành cả hai bên, còn có thể làm thế nào!"

Thẩm Liệt cười một tiếng, vỗ vai anh một cái, cũng không nói chuyện này.

**********

Buổi tối, Đông Mạch nấu nước đi tắm, thừa lúc trời tối, Lâm Vinh Đường cũng tắm, sau hai người ôm nhau lên giường.

Lâm Vinh Đường thở mạnh, véo Đông Mạch, Đông Mạch bị véo thì khóc lên, Đông Mạch đau đến khó chịu lại khóc lên.

Đông Mạch nằm ở trên giường đất, đau khổ cắn mềm, liền mạng không để tiếng khóc thành tiếng, nhưng nơi nào nhịn được.

Lâm Vinh Đường có chút thất bại, ôm Đông Mạch, chán nản nằm bên cạnh, coi như là xong chuyện.

Buổi tối mùa hè, trăng non sáng, ánh trăng mờ nhạt từ cửa sổ chiếu vào, chiếu vào chữ hỷ đỏ dán trên cửa sổ, lại chiếu lên giường, hai người nam nữ trên giường, như có tâm sự riêng.

Đông Mạch cảm thấy, có em bé cũng không phải chuyện dễ dàng gì, phải chịu đựng những nỗi đau như vậy, nhưng là còn cách nào khác đâu, chỉ có thể nhịn, làm phụ nữ đều giống như vậy, mẹ cũng nói, con dâu mới bắt đầu đau, nhịn một chút là được.

Nói cho cùng, cái này đều không phải chỉ vì để có một đứa trẻ sao?

Bây giờ tốt rồi, anh cũng làm xong chuyện, cô có thể yên tâm đi ngủ.

Lâm Vinh Đường nằm trong bóng tối, nhìn về Đông Mạch đang ngủ bên cạnh.

Đông Mạch trước khi kết hôn, mẹ cô phải cùng cô nói qua rồi, chỉ là đoán chừng cô dễ ngại, chưa nói quá rõ, cho nên Đông Mạch cũng không biết chính xác như thế nào, anh đại khái làm qua, cô cũng không biết sâu cạn, thì cho chính là như vậy.

Cô không hiểu, anh cũng không có ý định để cô hiểu, cả đời không hiểu mới phải.

Mượn một ít ánh sáng yếu ớt bên ngoài, anh có thể nhìn thấy gương mặt cô, thậm chí dựa vào trực giác có thể nắm bắt được biểu tình trên gương mặt đó.

Anh biết cô như trút được gánh nặng, biết cô đang liều mình chịu đựng, biết cô cũng đau.

Cô chẳng qua là không biết, nỗi đau mà cô đang chịu đựng không giống như những người khác.

Nhưng là anh có cách nào chứ?

Nếu như có thẻ, ai đồng ý làm như vậy? Anh cũng hy vọng mình là một người đàn ông bình thường, có thể cho cô, một người phụ nữ bình thường, có thể cảm nhận được, có thể làm bụng cô lớn, có thể để cho cô giống như những nàng dâu khác mang thai, đi ra ngoài với vẻ mặt đầy tự tin.

Chẳng qua là anh không thể mà thôi.

Lúc ban đầu, anh cũng không biết, anh cùng với Thẩm Liệt cũng không khác biệt lắm, chỉ là có lớn có nhỏ thôi, sau đó thỉnh thoảng trong lúc cùng nhau đi vệ sinh, anh chợt nhận ra, thật giống như những người khác thay đổi, còn anh thì vẫn như trước kia.

Anh bắt đầu lo lắng, hoài nghi chính mình, hơn nữa bắt đầu tránh né, không để cho người khác thấy nữa, anh thì âm thầm quan sát, điên cuồng quan sát những người xung quanh, để phát hiện những biến hóa nhỏ xíu của thứ kia.

Anh mong đợi chênh lệch chỉ là nhất thời, có người phát triển sớm, có người phát triển chậm, nhưng là mỗi ngày, anh hoàn toàn tuyệt vọng.

Anh dừng lại khi còn bé.

Trải qua giai đoạn tuyệt vọng lúc đó, anh nghĩ tới tự sát, treo cổ, nhảy sông, đều muốn thử qua, nhưng cuối cùng vẫn là anh tham sống sợ chết, cũng không thể nhẫn tâm với bản thân, sau đó anh đến thư viện ở Lăng Thành, mượn được sách, từ trong những cuốn sách, với những dòng chữ mơ hồ, đoán được rốt cuộc vấn đề là gì.

Không đợi anh hiểu rõ hết những thứ này, anh đã đến tuổi xem mắt kết hôn, anh lúc đó cũng không có đủ dũng khí thẳng thắn nói với người nhà những chuyện này, anh chỉ có thể mơ hồ đi xem mắt như mọi người, suy nghĩ có lẽ có thể tìm được một người, cũng không để bụng, nhưng là làm sao nói cho người ta biết, anh không biết.

Cứ như vậy, phải qua lại, anh dần dần trở thành loại người kén chọn, người người đều nói tiêu chuẩn của anh quá cao, đến khi gặp Đông Mạch, anh liền không bỏ được, đây là cô gái anh đã từng gặp qua, anh muốn cưới cô, muốn cùng cô bên cạnh nhau, càng muốn mỗi sáng sớm được nhìn thấy cô ngủ dậy.

Anh muốn, cô lúc ngủ sẽ yên tĩnh vui vẻ.

Trên thực tế, quả nhiên như vậy, sau khi anh cưới cô, anh yêu thích nhìn cô vui vẻ, nhưng cảm thấy mình không thể hưởng thụ tất cả.

Muốn người ta nói lên sự sung sướng đó, muốn để cho cô vì mình mà thét chói tai, nghĩ lại trong lòng cũng đau đớn.

Lâm Vinh Đường cắn răng, buộc mình nhắm chặt mắt, không nhìn Đông Mạch nữa, như vậy sự áy náy trong lòng cũng có thể giảm đi, nhưng cũng sẽ lờ đi sự đau khổ của cô.

Không quan trọng, anh yêu cô, mặc dù chưa bao giờ nói quá, nhưng trong lòng anh thật sự rất yêu cô.

Còn vấn đề sinh con, anh nhất định sẽ nghĩ cách, chỉ là cần ít thời gian.

**************

Mà đang ở cùng dưới ánh trăng, Thẩm Liệt lại đang trằn chọc không ngủ được.

Không cưới được vợ, thật ra cũng không có gì, anh cũng đã từng chồng chất xác chết, sợ cái gì chứ, không có vợ thì không có, anh không quan tâm!

Nhưng vì sao, sân sau nhà anh không thể ngừng lại?

Cứ như vậy, trước sau lần lượt, anh nằm trên giường, cách một bức tường, âm thanh nghe rất rõ ràng.

Anh cũng có thể nghe được tiếng khóc, tỏ vẻ đáng thương.

Thẩm Liệt tối sầm mặt, dùng chăn che đầu, không muốn mình phải nghe, chuyên tâm ngủ, nhưng là không được, phía sau vẫn còn tiếng động đó.

Thẩm Liệt thiếu chút nữa ném chăn lên đất: "Sao vẫn chưa xong?"

Cả ngày ồn ào như vậy, sao lại vẫn không có thai?

Thẩm Liệt theo bản năng suy nghĩ, đợi khi nào có thai mới không làm ồn nữa, anh có thể ngủ ngon giấc chứ?

Nhưng ai biết, đám người bên ngoài kia dù không có âm thanh gì, anh cũng không ngủ được.

"Chết tiệt!" Thẩm Liệt mắng một tiếng, mặc quần áo đứng lên, đi thẳng ra phòng bếp lấy nước.

Rất nhanh, trong sân Thẩm gia truyền tới tiếng xối nước xối xả.

Nước giếng mát lạnh như rửa sạch mặt mũi, niêm phong mọi giác quan. Thẩm Liệt chỉ có một ý định: Cô dâu ở sân sau đó, nhanh chóng có thai đi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play