Tôn Hồng Hà nhớ tới sáu mươi đồng tiền kia, khóe mắt ửng hồng, cô nhớ lại những chuyện kiếp trước, rõ ràng đến mức như vừa mới xảy ra, cô thậm chí còn nhớ tới khi cô cùng Thẩm Liệt cũng chỉ vì sáu mươi đồng đó mà tranh cãi kịch liệt, Thẩm Liệt đến cuối cùng, mệt mỏi dùng một ánh mắt nhìn cô, cô cảm thấy ánh mắt đó có vẻ chán nản xem thường.
Tôn Hồng Hà nghĩ, Thẩm Liệt người này chính là kẻ không thực tế, anh luôn nói tiền có thể kiếm được, anh ta còn nói nếu anh ta cưới mình, nhất định sẽ tìm cách cho mình một cuộc sống tốt hơn, nhưng là cô cảm thấy Thẩm Liệt vĩnh viễn không hiểu, đối với phụ nữ mà nói, một tháng cầm trong tay sáu mươi đồng tiền so với những lời anh ta nói thì thực tế hơn.
Cô chính là nông cạn, chính là nhìn trúng vào sáu mươi đồng tiền kia.
Nói khó nghe, nếu như không biết đến sáu mươi đồng tiền đó, cô làm gì vội vàng như vậy muốn cưới anh ta, nếu không cô đã nghĩ lại!
Tôn Hồng Hà còn cảm thấy mình bị lừa.
Là, Thẩm Liệt cho tới bây giờ đều không nói với cô chuyện một tháng có sáu mươi đồng tiền hỗ sợ, cũng không chắc chắn được điều gì, nhưng là cô đã hỏi thăm, đã sớm nghe ngóng, Thẩm Liệt chẳng lẽ cũng chưa từng nghĩ tới, cô thật ra đã nghe qua sao? Anh chẳng lẽ chưa từng nghĩ, người phụ nữ thật sự cũng rất đắn đo với sáu mươi đồng tiền kia sao? Ai biết anh ta có phải giả vờ ngu ngốc, cố ý không chịu giải thích rõ chuyện này!
Tôn Hồng Hà cảm thấy bị lừa, mắt đỏ lên, cười giễu cợt một tiếng, nhìn Đông Mạch trươc mắt, cô dĩ nhiên biết Đông Mạch là bị ép tới, còn Đông Mạch này, thật ra thì cũng không coi trọng Thẩm Liệt.
Cô cùng tuổi với Đông Mạch, đều là hai mươi, nhưng là Đông Mạch từ nhỏ đã xinh đẹp, da trắng, ánh mắt so với người khác thì ánh mắt cũng sáng hơn rất nhiều, người trong thôn nói, cô không giống như trẻ con ở quê, ngược lại giống như người trong phố sinh ra.
Nhà của Đông Mạch cũng rất cưng chiều cô, cô đã phải nghỉ học từ hồi lớp bốn, còn cô ấy thì có thể học lên đến cấp ba, mới về nhà giúp việc gia đình.
Đông Mạch như vậy, gả cho Lâm gia, Lâm gia cũng là phú hộ, gia cảnh không tệ, bác lớn của Lâm gia lại làm nhân viên trong thành phố, luôn có thể mang thứ tốt về.
Lâm Vinh Đường dáng vẻ cũng không tệ, người trí thức, còn phong độ, cho tới bây giờ, cũng chưa từng nói chuyện lớn tiếng, đối với Đông Mạch cũng rất yêu thương, quan tâm, cưng chiều Đông Mạch như con gái.
Lúc trước, Tôn Hồng Hà gả đến làm hàng xóm của Đông Mạch, sân trước sân sau, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, rất nhiều chuyện, nhưng là cô tận mắt thấy, cho dù Đông Mạch không sinh được em bé, bị mẹ chồng chê, Lâm Vinh Đường kia cũng là một mặt bảo vệ cô, nói không phải lỗi cho cô.
Đời người phụ nữ, lấy chồng chính là một bước quan trọng, Tôn Hồng Hà cảm thấy mình thật ngu ngốc, nhìn lầm, chọn Thẩm Liệt, người như Thẩm Liệt, giống như một củ khoai lang, chỉ nhìn qua thân cây, dĩ nhiên là tốt, nhưng phải nhìn vào gốc rễ, không tốt, thì củ khoai lang đó liền tệ, gả cho anh ta, thật sự quá khổ.
Lúc này Tôn Hồng Hà nhìn Đông Mạch, chỉ cảm thấy buồn cười giễu cợt, cô ta làm sao có mặt mũi đến khuyên mình, chính cô ta gả cho Lâm Vinh Đường, hưởng bao nhiêu phúc, dựa vào cái gì, cô phải gả cho một tên nghèo lại yểu mệnh như Thẩm Liệt?
Cho nên Tôn Hồng Hà cũng không nhắc đến chuyện sáu mươi đồng kia, cô chẳng qua là nhàn nhạt liếc Đông Mạch một cái, chỉ có cười nói: "Anh ta tốt như vậy, sao cô không lấy đi? Tự cô mà đi cưới anh ta, phải cưới thì cô cưới, đừng khuyên tôi!"
Đông Mạch nghe, mặt lập tức đỏ lên.
Cô cũng có chút tức giận: "Tôn Hồng Hà, tôi hôm nay nói chuyện này, đúng là được người khác nhờ vả, nhưng cô cũng tự suy nghĩ một chút, người ta cưới cô vào chỗ, đột nhiên cô lại làm loạn, người ta mất hết mặt mũi không nói, còn lễ cưới đám hỏi, cả sảnh đường, rượu, pháo, cũng đều là tiền?”
“Người ta tiền cũng không phải từ trên trời rơi xuống, ở nông thôn cưới một nàng dâu cũng không dễ dàng, cô cứ muốn dày vò người ta như vậy? Nếu biết cô muốn đổi chủ ý, không biết còn tưởng rằng cô có thù oán với người ta, đây là cố ý hại người khác lãnh phí tiền! Cô nói sau này còn ai dám cưới cô?"
Tôn Hồng Hà đang muốn nói, Đông Mạch còn chưa nói hết, Đông Mạch tiếp tục nói: "Cô ngược lại là nói với tôi những lời bậy bạ như vậy, cô cảm thấy có nghĩa sao? Chúng ta đều là người ở quê, mười dặm tám thôn, nhà ai cũng thân nhau, đến lúc đó chuyện này truyền đi, cô nói xem, người bị mang tiếng xấu là ai? Cô ------- "
Cô nơi này đang nói, cửa phòng tân hôn liền mở ra, Đông Mạch nhìn sang, người đi vào là Thẩm Liệt.
So với nửa năm trước, Thẩm Liệt sớm đã cạo râu sạch sẽ, tóc cũng cắt còn ba phân, hôm nay mặc âu phục đỏ, bộc ra một khí chất khó nói, không giống như tên cướp.
Chỉ là Thẩm Liệt, vẻ mặt không cảm giác, giống như một người sát thần, đằng đằng sát khí, như thế, thật làm giống như muốn làm thịt Tôn Hồng Hà!
Đông Mạch hù dọa, liền vội vàng nói: "Anh, anh đi ra ngoài trước đi, tôi đang nói chuyện với cô ấy, đây không phải là đang khuyên sao, anh đừng vội..."
Thẩm Liệt nhếch môi, kéo ra một nụ cười, nụ cười làm cho Đông Mạch trong lòng rét run.
Thẩm Liệt: "Cảm ơn chị, chỉ là không cần chị khuyên."
Vừa nói, anh nhìn về phía Tôn Hồng Hà: "Em nghĩ xong chưa? Nhất định phải đi sao?"
Tôn Hồng Hà ngẩng đầu lên, mặt đầy kiên quyết: "Tôi không cần suy nghĩ, chính là muốn đi!'
Thẩm Liệt thiêu mi, ánh mắt lộ ra vẻ lạnh nhạt: "Bắn cung, mũi tên cũng không quay đầu, dù là cô vì cái gì ở chỗ tôi làm loạn, lời nên nói cũng đã nói, nên khuyên cũng đã khuyên, cô không nghe, vậy thì đi đi, bây giờ chúng ta lập tức đi đến cục dân chính, lúc cục dân chính chưa tan làm, đến làm đơn ly hôn."
Đông Mạch nhìn cái tình huống này, bất đắc dĩ dậm chân: "Anh thật sự muốn ly hôn sao? Lần này anh kết hôn cũng là --------- "
Cô muốn nói, cũng là không ít tiền đâu!
Dân quê làm lễ cưới, các loại cần dùng tiền không ít, Thẩm Liệt vì lần kết hôn này, đoán chừng vốn đều đã dùng hết, nghe Lâm Vinh Đường nói, còn mượn ở chỗ anh hai trăm đồng tiền.
Không nói khác, chỉ là bên ngoài đang tiệc rượu đó, cũng là tiền!
Kết quả, con dâu vào liền làm loạn, nói ly hôn liền ly hôn? Đổi một nhà khác cưới vợ, đoán chừng cô dâu mới kia cũng liều mạng!
Đông Mạch không vì cái gì khác, cô tiếc tiền.
Mặc dù không phải tiền cô, nhưng tiền và đồ đều bị phá hủy như thế, suy nghĩ một chút cũng khó chịu!
Nhưng mà vẫn không có cách nào khuyên được, chú rể người ta trực tiếp nắm tay áo cô dâu, đưa cô dâu ra bên ngoài, bên ngoài cũng sớm bị một đám người, ầm ầm vây quanh, nam khuyên Thẩm Liệt, nữ khuyên cô dâu.
Gia đình Tôn Hồng Hà cũng đưa người đến, từng người cũng không biết làm sao cho tốt, đều cố gắng khuyên nhủ, vừa nhìn trưởng thôn Tùng Sơn nói tốt, nói sẽ khuyên cô, kiểu gì cũng dùng đến.
Cứ như vậy náo lộn một hồ, một đám người trơ mắt nhìn Thẩm Liệt lấy xe đạp, Tôn Hồng Hoa ngồi phía sau, sau đó hai người đạp xe rời đi.
Đi làm đơn ly hôn.
Trong sân lập tức yên tĩnh lại, mọi người trố mắt nhìn nhau, cuối cùng thím hai Vương dậm chân một cái: "Cái chuyện này rốt cuộc là sao chứ, làm bậy!"
Trong sân bày mười mấy bàn, bên cạnh có một cái nồi sắt lớn, bên trong nồi thức ăn còn bốc hơi nóng, bên cạnh còn có mấy con cá còn nằm trên thớt, trưởng thôn vẫn còn cầm trên tay cuốn sổ đỏ để nhớ người gửi quà cưới, còn lấy bánh kẹo đi phát khắp nơi, bây giờ đều trợn tròn mắt.
Nói mới cưới xong con dâu mới, như có như không? Vậy, mọi chuyện đều đã bị phá hủy?
**********
Đông Mạch lúc trở về nhà mình, những người lớn tuổi trong thôn cũng đang ở đây nói về chuyện này.
Mọi người giúp gia đình Thẩm Liệt dọn dẹp một phen, đem những thứ như gà vịt cá đồ dọn lại một chỗ, nhìn đi nhìn lại, rồi lại nghiên cứu lại, ý của bọn họ là: Thẩm Liệt giằng co với người lớn trong nhà một phen mới cưới con dâu mới về, kết quả, liền làm loạn, chuyện này khẳng định không xong, nhà ai gặp thể loại chuyện này, phải đi đến nhà mẹ cô dâu đòi công đạo.
Chỉ là bọn họ dĩ nhiên cũng là bàn bạc một chút, quan trọng là chủ ý của Thẩm Liệt, mọi chuyện đều chờ anh quay lại mới nói, cuối cùng nhắc tới Thẩm Liệt, mọi người lại thở dài, cảm thấy số của Thẩm Liệt cũng thật khổ.
Đông Mạch cũng từng nghe Lâm Vinh Đường nói qua chuyện nhà của Thẩm Liệt.
Dòng họ của Thẩm Liệt rất nghèo, nhắc đến những người tổ tiên, hai anh em nghèo đến mức chỉ có một cái quần, từ quê hương, vào nam ra bắc, tham gia vận động gì đó, kết quả, em trai của ông nội anh bị quân Nhật Bản bắt được, bị ngũ mã phanh thây, cuối cùng chết đi.
Ông nội của Thẩm Liệt nhìn thấy em trai chết thảm như vậy, người liền yên phận, chuyện gì cũng không muốn tham gia nữa, chỉ muốn kiếm tiền, cuối cùng tạo ra được một tài sản kếch xù, bến phà Tân Vệ ở Thượng Hải, đều là thuyền cùng với cửa hàng của nhà anh ta.
Những chuyện này lại không đến phiên Thẩm Liệt hưởng thụ, đến khi anh ra đời, nhà anh đã đội cái mũ của một phú nông rồi ------ nghe nói đây còn là bởi vì trước kia chủ động cống hiến nhà và đất của mình.
Sau đó Thẩm Liệt đi lính, cũng trải qua nhiều biến cố, nhang khói cho ngôi mộ tổ tiên mới có thể nhận được một chút vận khí tốt, những chuyện đó, Lâm Vinh Đường cũng có kể qua cho Đông Mạch, chỉ là cô không quá để bụng, cũng không có nhớ.
Dù sao Thẩm Liệt người này sống cũng không dễ dàng, bây giờ cha mẹ cũng đã mất, một mình một thân vất vả cưới vợ, cuối cùng vợ lại chạy mất, còn có chuyện gì xui xẻo hơn được sao?
Đông Mạch chân trước vừa bước tới nhà, chồng cô Lâm Vinh Đường cũng vào sân, Lâm Vinh Đường vừa vào sân liền nói với Đông Mạch: "Người phụ nữ Tôn Hồng Hà này rốt cuộc xảy ra chuyện gì, cô ta sao lại hại Thẩm Liệt như vậy? Không phải lúc đó cô ta muốn cưới Thẩm Liệt sao, kết quả Thẩm Liệt cưới, lại làm loạn muốn ly hôn, cô ta cho là đây là chuyện trẻ con sao?"
Đông Mạch mặc dù cảm thấy Thẩm Liệt này không nên cưới, chỉ là lại cảm thấy Thẩm Liệt đáng thương, liền gật đầu: "Cũng không phải là gì, trong nhà Thẩm Liệt cũng có gà có cá, đây đều là tiền, nhà ai cũng không phải có nhiều như vậy."
Nếu không phải vì chuyện hỉ, ai sẽ mua những thứ này, thời buổi này, mọi người đều không quá giàu có!
Đang nói chuyện, Đông Mạch lại vào phòng bếp nấu cơm, cô vốn định là đi ăn tiệc, ai biết chưa ăn được gì, lại thành ra nông nỗi này?
Mẹ chồng cô là một người phụ nữ vừa lùn vừa gầy, cao không tới một mét rưỡi, tướng mạo xấu xí, nhưng là người sống ở thôn Tùng Sơn này ngay thẳng, bà sinh ba con trai, con trai lớn Lâm Vinh Huy có một công việc tốt ở Bắc Kinh, con thứ Lâm Vinh Dương làm việc trong huyện của bọn họ, còn người con út chính là Lâm Vinh Đường, mặc dù ở nông thôn, nhưng trông dáng vẻ lại rất được việc, còn thấy sau này cũng có thể tiếp quản công việc kế toán của cha anh trong thôn, ba người con trai, ai cũng xuất chúng, trong thôn ai cũng hâm mộ bà, cảm thấy bà là một người phụ nữ phúc đức.
Vương Tú Cúc cũng cảm thấy, đời này của bà, thành công lớn nhất chính là ba đứa con trai, có ba đứa con như vậy, bà cho dù có hơi thấp một chút đi, nhưng đi bộ như mang theo gió.
Người mẹ chồng như vậy, ở trước mặt con dâu tự nhiên tư thái cũng cao ngạo, cảm thấy con dâu có thể cưới con trai mình, có thể mang tiếng thơm tám đời.
Cho nên Đông Mạch vừa nghe là mẹ chồng, vội vàng dừng lại các hoạt động, nhìn ra cửa chào hỏi: "Mẹ, mẹ qua đây sao, mẹ đã ăn chưa, con đang nấu cơm."
Nhưng mà Vương Tú Cúc lại đen mặt đi tới, bà không phản ứng với Đông Mạch, trực tiếp hỏi con trai mình: "Hôm nay, mẹ nghe nói, con dâu nhà thím ba Trần lại mang thai, sớm đã biết rồi, nhưng người ta cũng không nói, hôm nay bụng lộ như là mang thai, mẹ hỏi một chút, người ta nói thai mới mấy tháng, sợ không giữ được nên chưa nói, mẹ vừa nghe liền tức giận, thấy bà ta cười như vậy! Con kết hôn cũng nửa năm rồi, khi nào có động tĩnh?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT