Lúc chạng vạng tối, Đông Mạch mới đạp xe về nhà. Vừa về đến nhà cô đã thấy ba mẹ chồng đều đang ngồi trong sân nhà mình, mẹ chồng đang bưng một chậu nước ấm, ba chồng đang đưa lưng về phía cô.

Cô cảm thấy kỳ lạ, liếc nhìn mới thấy, ba chồng Lâm Bảo Đường của cô đang cầm chặt lỗ tai một con thỏ, bốn chân con thỏ của cô đá tứ lung tung, kêu vô cùng đáng thương.

Trong đầu cô nổ ‘ầm’ một tiếng.

Cô đã hiểu rồi, bọn họ muốn làm thịt thỏ, nấu nước nóng, làm thịt thỏ, lột da, ăn thịt!

Đông Mạch gần như nhào cả người lên cướp lấy con thỏ trong tay ba chồng cô. Con thỏ đáng thương bị dọa sợ, chân giật giật, thân thể màu trắng run lẩy bẩy.

Đông Mạch vội vàng kiểm tra con thỏ, may quá, Lâm Bảo Đường chưa kịp làm gì cả.

Đông Mạch ôm con thỏ vào ngực: “Ba, mẹ, hai người đang làm gì vậy?”

Vương Tú Cúc đang nghĩ xem nên làm thịt con thỏ này thế nào thì nhìn thấy con dâu đã về: “Cô làm gì thế, mau đưa con thỏ cho ba cô đi, nước đã sôi rồi.”

Đông Mạch: “Mẹ, con thỏ này là do con nuôi, ba mẹ muốn ăn thịt thì ít nhất cũng phải báo với con một tiếng chứ?”

Vương Tú Cúc trừng mắt: “Cái gì? Nói với cô một tiếng ư? Tôi nói với Vinh Đường rồi đấy!”

Đông Mạch: “Nhưng con thỏ này là do con nuôi lớn, ít nhất thì Vinh Đường cũng phải nói trước với con một tiếng chứ? Lúc trước không nói với con thì thôi, bây giờ con đã đến rồi, con không muốn làm thịt con thỏ này. Đây là thỏ con nuôi, cho dù nó là một con vật, nhưng nó sẽ luôn ở bên con, con cảm thấy rất tốt.”

Vương Tú Cúc cảm thấy khó hiểu: “Chỉ một con thỏ mà thôi, nuôi thì không được ăn à? Cô không nỡ giết nó à? Cô đang nói linh tinh cái gì vậy?”

Lâm Bảo Đường là kế toán trong thôn, bình thường không hay nói chuyện, dường như những lời ông ta muốn nói đều bị bà vợ Vương Tú Cúc của ông ta nói hết rồi. Nhưng bây giờ, ông ta lại lên tiếng nói một câu: “Trong nhà nuôi thỏ còn phân biệt thỏ của ai nữa à, chỉ là một con thỏ thôi mà.”

Vương Tú Cúc: “Đúng đấy, ai quy định con thỏ này là của cô? Vinh Đường là đàn ông trong nhà, thằng bé là chủ nhà, tôi và ba nó muốn giết thỏ ăn thịt, nó cũng không dám nói không đấy!”

Không biết có phải con thỏ kia có nhân tính hay không, sau khi nghe xong lời này, nó nằm trong lòng Đông Mạch, cơ thể nhỏ không ngừng run rẩy.

Đông Mạch thấy con thỏ này rất đáng thương, được người ta nuôi dưỡng, bản thân không thể làm chủ, lúc nào cũng có thể bị giết, nhưng bản thân cô cũng rất đáng thương, mình là phụ nữ, gả tới nhà người ta, người ta muốn làm gì mình cũng không làm chủ được.

Thực ra cô cũng biết, phần lớn người nông dân nuôi thỏ chỉ để làm thịt ăn, thế nhưng giờ phút này, tất cả sự phản nghịch và ngang bướng trong cô đều bộ phát ra ngoài, cô muốn bảo vệ con thỏ này, nó còn thân với cô hơn cả người thân, dựa vào đâu mà bọn họ muốn ăn thịt con thỏ của cô chứ.

Thậm chí cô còn cảm thấy, bản thân mình và con thỏ này đồng sinh cộng tử! Ai muốn giết con thỏ này, cô sẽ giết người đó!

Đông Mạch ôm con thỏ: “Lâm Vinh Đường đâu?”

Cô vừa nói xong thì thấy Lâm Vinh Đường bước vào trong sân, trong ngực anh ta còn ôm một đống củi, Đông Mạch lập tức hiểu rõ, anh ta ôm củi đến đây để luộc thỏ ư?

Lâm Vinh Đường nhìn thấy Đông Mạch thì ngạc nhiên, anh ta chưa từng nhìn thấy một Đông Mạch tràn ngập sát khí như vậy.

Đông Mạch ôm con thỏ hỏi Lâm Vinh Đường: “Vinh Đường, con thỏ này là do tôi nuôi lớn, bây giờ ba mẹ nói muốn ăn thịt nó, tôi không muốn giết nó, có được không?”

Lâm Vinh Đường do dự.

Vương Tú Cúc lập tức nói: “Chỉ một con thỏ mà thôi, có gì mà không muốn giết chứ? Nó rất mập mạp mà, sao lại không thể giết ăn?”

Đông Mạch nhìn Lâm Vinh Đường, không nói lời nào.

Lâm Vinh Đường do dự, anh ta bất đắc dĩ nhìn mẹ mình, lại nhìn Đông Mạch, cuối cùng nói: “Mẹ, Đông Mạch đang nuôi nó, hay thôi không làm thịt nữa.”

Nhưng những lời này lại khiến Vương Tú Cúc đau nhói.

Đây không phải là vấn đề của một con thỏ mà là con trai của bà ta không còn là con trai của bà ta, đây chính là chuyện con trai lấy vợ quên mẹ đấy!

Vương Tú Cúc: “Con nghe lời thật đấy nhỉ? Con nghe lời vợ con thế à? Con có phải đàn ông hay không, có còn là trụ cột của gia đình hay không? Chỉ giết một con thỏ thôi cũng không làm được, con định làm đàn ông kiểu gì?”

Nói xong, bà ta đột nhiên gào khóc lên: “Sao số tôi lại khổ thế chứ, vất vả nuôi ba đứa con trai lớn khôn, tôi hầu hạ chúng đái ỉa, đến lúc già rồi, tôi muốn ăn thịt thỏ thì không được à? Cô cho là tôi muốn ăn à, chẳng qua là vì hôm nay tim tôi đau, tôi muốn ăn thịt thỏ để bồi bổ, không ngờ con trai lại không cho ăn, vậy có khác nào muốn mạng tôi chứ! Ngực tôi đau quá…”

Bà ta vừa khóc vừa ôm lấy ngực kêu ai ôi, vừa lau nước mắt vừa lau nước mũi.

Lâm Vinh Đường bất lực, nhìn về phía Đông Mạch nói với giọng khẩn cầu: “Đông Mạch, chỉ là một con thỏ mà thôi, em…”

Đông Mạch đã đoán trước được anh ta sẽ nói như thế.

Thế nhưng khi chính tai mình nghe thấy, cô vẫn cảm thấy chạnh lòng.

Cô nghĩ lại, thực ra đối với chuyện sinh con hay những chuyện khác, trên miệng thì anh ta luôn nói những lời bảo vệ bản thân mình, thế nhưng vào thời điểm quan trọng nhất, anh ta vẫn muốn cô nhường bước.

Đông Mạch lại cười: “Chẳng phải chúng ta sắp ly hôn rồi à, sau khi ly hôn, tôi muốn lấy lại số tiền tôi đi cắt lông cừu, đồ cưới của tôi và con thỏ này. Trừ những thứ này ra, tôi không cần cái gì không, tiền cắt lông cừu tôi đã lấy rồi, tôi cũng sẽ mang con thỏ này đi. Đợi tôi về nhà thì tôi sẽ bảo anh trai tôi tới lấy.”

Đông Mạch nói xong, Vương Tú Cúc lập tức bối rối: “Cái gì? Cái gì cơ?”

Đầu Lâm Bảo Đường cũng to ra: “Ly hôn? Nói linh tinh cái gì thế? Sang năm mới rồi còn nói linh tinh cái gì vậy?”

Đông Mạch ôm con thỏ, bình tĩnh nói: “Ba, mẹ, con đã nói với Vinh Đường rồi, chúng con sắp ly hôn, anh ta chưa nói với hai người à? Vậy chúng ta từ từ nói chuyện đi.”

Lâm Vinh Đường không ngờ Đông Mạch lại trực tiếp lôi mọi chuyện ra nói, thực ra anh ta vẫn muốn níu kéo, anh ta nghĩ nếu níu kéo thì vẫn còn cơ hội, nhưng bây giờ Đông Mạch đã nói thẳng ra rồi.

Đầu anh ta đau đớn như muốn nứt ra: “Đông Mạch, chẳng phải chúng ta đã hẹn sau tết mới nói chuyện này ư?”

Đông Mạch: “Bây giờ cũng hết Tết rồi, nói bây giờ cũng được.”

Lâm Vinh Đường bất đắc dĩ: “Em muốn rời đi như thế ư? Em ly hôn rồi thì có thể làm gì nữa?”

Vương Tú Cúc trợn tròn mắt.

Vốn dĩ, bà ta không hề hài lòng với Đông Mạch, nhưng dù gì cũng cưới người về rồi, bình thường cả ngày bà ta đều chê bai cô con dâu này, muốn bắt chẹt cô ta, không muốn để cô ta trèo lên đầu mình, nhưng bây giờ cô ta lại muốn ly hôn ư?

Đông Mạch đi vào nhà, Lâm Vinh Đường nói cụ thể với ba mẹ mình, Vương Tú Cúc cảm thấy không thể chấp nhận được, bà ta ồn ào không cho phép ly hôn, vốn là con dâu bà ta, dựa vào đâu mà muốn ly hôn chứ?

Cô gả tới đây, ăn ngon uống ngon, bà mẹ chồng này cũng đối xử với cô khá tốt, thế mà cô lại muốn ly hôn?

Vương Tú Cúc chỉ vào mặt Đông Mạch mà mắng: “Với gương mặt này của cô, cho dù có ly hôn thì cũng là đồ đã dùng rồi, cô nghĩ rằng sau khi ly hôn thì cô có thể gả cho ai? Cô có thể tìm được người chồng giống như nhà chúng tôi ư?”

Đông Mạch không thèm quan tâm, cũng không trả lời bà ta, dù sao cô cùng đã quyết định ly hôn rồi, đợi sau khi ly hôn xong, mình cũng còn quan hệ nào với bà già này nữa.

Vương Tú Cúc thấy thế thì quay người sang mắng Lâm Vinh Đường, những hàng xóm láng giềng bình thường có quan hệ khá tốt với Đông Mạch cũng chạy sang khuyên, bảo cô ‘hãy suy nghĩ thật kỹ, không thể ly hôn tùy tiện như vậy được’, tất nhiên bọn họ cũng kể ra một loạt ưu điểm của Lâm Vinh Đường.

Đông Mạch nghe thấy thế thì cảm thấy buồn cười, đột nhiên cô nhớ lại, trước đây cô cũng từng khuyên Tôn Hồng Hà đừng ly hôn, không ngờ mới có nửa năm lại có người khác đến khuyên mình.

Lúc người khác khuyên cô vẫn tỏ ra hờ hững, Vương Tú Cúc lại tức giận, chỉ vào mũi Đông Mạch mà mắng: “Nếu cô đã tiến vào cửa nhà tôi thì cô chính là con dâu nhà chúng tôi, cô muốn ly hôn ư? Được thôi, để đồ cưới của cô lại, tiền của cô, quần áo của cô, một thứ cũng đừng hòng mang đi, nếu không thì cô dựa vào đâu mà cô muốn ly hôn thì ly hôn? Tôi chưa từng gặp loại con dâu nào như cô, ba mẹ chồng chỉ muốn ăn thịt thỏ mà thôi, thế mà cô lại đòi ly hôn? Có ai giống cô không?”

Đông Mạch nghe vậy cũng hiểu, bình thường Vương Tú Cúc đã chê bai cô, hơi động một tí là nói không thích người con dâu này, nhưng đến lúc nhắc đến chuyện ly hôn, chính bà ta lại giữ khư khư không chịu đồng ý.

Bà ta ỷ vào việc mình không đồng ý chuyện ly hôn, lúc này, Lâm Vinh Đường cũng quyết định giả ngu, không nói câu nào.

Đông Mạch không làm thì thôi, đã làm thì phải làm đến cùng, cô dứt khoát nói với Vương Tú Cúc: “Mẹ, mẹ thực sự không muốn để con và Lâm Vinh Đường ly hôn à?”

Trong lòng Vương Tú Cúc cũng cảm thấy khó chịu, bà ta không thích Đông Mạch, nhưng nếu đổi con dâu khác thì lại mất thêm tiền. Con dâu nào mà chả là con dâu, chỉ cần có thể nuôi con là đươc, hơn nữa, Đông Mạch cũng được bà ta dạy bảo, ngoan ngoãn hơn rất nhiều, cô cũng không phải là một cô con dâu ghê gớm.

Bà ta nói: “Ly hôn cái gì mà ly hôn? Nếu muốn ly hôn thì tất cả đồ cưới của cô đều thuộc về nhà tôi, một đồng cũng không được mang đi.”

Đặt mua đồ cưới cũng rất khó, cũng tốn rất nhiều tiền, nếu Đông Mạch ly hôn mà không còn chỗ đồ cưới này, e rằng rất khó tái giá.

Đông Mạch nghe thấy vậy thì bật cười: “Vậy cũng được, không ly hôn thì không ly hôn, nhưng mà mẹ à, con đã nói rồi đấy, cơ thể con rất khó mang thai, đời này nếu cả nhà giữ con lại thì cũng đừng mong con có thể sinh con được.”

Cô vừa nói lời này, Vương Tú Cúc lập tức sững người: “Cô nói vậy là có ý gì?”

Đông Mạch nhìn Lâm Vinh Đường: “Vinh Đường, anh nói đi, lừa dối cả nhà cũng không có ý nghĩa gì. Dù sao thì cũng phải nói rõ với mẹ, nếu mẹ có thể chấp nhận, không muốn để tôi và anh ly hôn thì chúng ta sẽ tiếp tục sống cùng nhau, không ai nhắc đến chuyện con cái gì nữa, nếu không tôi sẽ liều mạng với người đó.”

Vương Tú Cúc nhìn về phía con trai mình với vẻ không thể tin được: “Con cũng biết chuyện này? Thế mà con lại định lừa mẹ ư? Rốt cuộc cô ta bị làm sao? Cơ thể cô ta bị làm sao, không thể sinh con là như thế nào? Con nói mau!”

Lâm Vinh Đường thống khổ nhắm mắt lại, anh ta khẽ cắn môi, xúc động muốn nói thẳng chân tướng ra cho mọi người biết.

Nếu nói ra, chắc chắn mẹ anh ta sẽ không để Đông Mạch ly hôn với anh ta.

Thế nhưng, Lâm Vinh Đường nhìn gò má lạnh lùng của Đông Mạch.

Đông Mạch hiện tại cũng không phải là Đông Mạch trước đây anh ta từng quen biết, Đông Mạch hiện tại rất vô tình với anh ta, không hề lưu luyến một chút nào.

Ngay cả anh ta cũng không giữ cô lại được!

Anh ta hít sâu một hơi, cuối cùng vẫn nói ra: “Mẹ, Đông Mạch không thể sinh con, kết quả kiểm tra lầm trước có rồi, cô ấy không thể mang thai nhưng con lại gạt mẹ, không nói cho mẹ biết.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play