Đông Mạch đã xén lông cừu trong hai hôm, số lông cừu xén được có thể ghi vào sổ ngay, đương nhiên cũng có thể tự để một bên dồn vài ngày rồi đến lúc đó tính tiền một lượt. Sau khi Đông Mạch xén được hai ngày thì đi tìm Thẩm Liệt lấy tiền, số tiền chưa đến ba tệ nhưng Thẩm Liệt trả cô tròn ba tệ, anh cố tình mò tìm ba tờ một tệ mới cho cô.

Cô rất vui khi nhận được ba tờ một tệ mới tinh.

Hồi trước ở nhà làm nông làm việc nhà, sau khi kết hôn vẫn làm nông làm việc nhà, ở nhà là cô gái không quản tiền, sau khi lấy chồng thì tiền của Lâm Vinh Đường cũng không đến được tay cô, hiện giờ cô kiếm được ba tệ, tuy không nhiều nhưng cũng cảm thấy đây là tiền của mình.

Thẩm Liệt ngước lên, nhìn dáng vẻ cô vui mừng phấn khích mà thấy buồn cười: "Ngày mai cô có làm không?"

Đông Mạch: "Muốn làm chứ, nhưng sáng sớm mai tôi phải về nhà mẹ đẻ một chuyến, không chắc khi nào mới trở về, sợ lỡ như về trễ mà ở đây lại nhiều người hỗn tạp, mắc công khi về lại hiểu lầm."

Mấy cô vợ cô gái trẻ còn tạm ổn, chứ người lớn tuổi da mặt khá dày, lúc nào cũng có thể bất chấp lén lút lấy của người khác bỏ vào trong túi mình, cô dứt khoát thanh toán trước.

Thẩm Liệt kéo ngăn kéo, nghe vậy thì thuận miệng hỏi: "Sao lại về nhà mẹ đẻ?"

Đông Mạch lại im lặng không lên tiếng.

Cô không muốn bịa chuyện lừa người khác, nhưng cô còn chưa nghĩ ra phải nói với mọi người chuyện uống thuốc bắc như thế nào, dù sao chuyện mình khó có thai cũng không tiện để người ta biết.

Thẩm Liệt thấy Đông Mạch im lặng, nhận ra mình lắm mồm rồi, vội vàng nói: "Dạo này đang lúc thảnh thơi, đi lại nhiều cũng tốt."

Đông Mạch gật đầu: "Ừm, vậy tôi đi trước."

Sáng sớm hôm sau Đông Mạch ngồi xe về nhà mẹ đẻ, nhà mẹ đẻ dẫn cô sang gặp thầy thuốc Đông y nọ bắt mạch, người ta nói rằng quả thật khó có thai, thầy thuốc Đông y bảo là do hàn khí tắc nghẽn, thầy thuốc Đông y nói: "Bệnh viện không kiểm tra ra được bệnh của cô là vì nó không có hình dạng, mà là khí học, những người trong bệnh viện hiểu cái gì chứ, bọn họ chẳng hiểu cái này đâu."

Hồ Kim Phượng tán đồng, gật đầu lia lịa: "Thế làm phiền ông bốc thuốc để bồi dưỡng lại nhé, chứ lỡ không mang thai được thì ông nói coi phải làm sao đây!"

Đông Mạch nghe thấy thầy thuốc Đông y thế mà lại có thể đưa ra kết luận giống như trong bệnh viện, nghĩ rằng quả nhiên mình khó có thai, thầy thuốc Đông y này có lẽ là có chút bản lĩnh nên cô cũng đồng ý.

Thầy thuốc Đông y bốc năm thang thuốc, bảo rằng có thể uống trong nửa tháng, nửa tháng sau lại đến đây tìm ông ta, tiền mua thuốc bắc là Hồ Kim Phượng trả, Đông Mạch vội nói: "Mẹ, con kiếm được chút tiền mà."

Hồ Kim Phượng: "Thôi, con tự giữ lại đi, mẹ bồi bổ sức khỏe cho con mà."

Đông Mạch hơi áy náy lại hơi khó chịu, nhưng cô ngẫm nghĩ thấy chỉ có thể dựa vào nhà mẹ đẻ, trong tay Lâm Vinh Đường cũng chẳng có tiền gì mấy, tiền đều bị mẹ chồng giữ hết, thế nhưng cô chắc chắn không thể nói với mẹ chồng rằng muốn xin tiền bà ta để mua uống loại thuốc bắc này, không nói rõ ràng không được.

Đông Mạch cầm năm thang thuốc bắc đó lén lút vào thôn, cô không muốn để người khác trông thấy, bèn đi vào từ con đường nhỏ phía sau thôn, ai ngờ cô đang đi lại nghe thấy có tiếng động ở bên kia, cô nhìn sang, đúng lúc người ở bên kia cũng ngẩng đầu nhìn cô, không ngờ là Thẩm Liệt.

Hóa ra Thẩm Liệt đang đẩy một chiếc xe rùa, trên xe rùa chất đầy đá và phân cừu lụm được từ trong lông cừu, anh đang ở đó đổ xuống cái hố to.

Đông Mạch lập tức xấu hổ, cô cảm thấy mình giống như làm trộm mà bị tóm vậy: "Anh... anh đang đổ đất à..."

Cô chẳng biết nói gì cứ lắp ba lắp bắp.

Ánh mắt của Thẩm Liệt liếc nhìn túi lưới lớn đựng thuốc bắc mà cô đang cầm, anh gật đầu.

Đông Mạch: "Tôi vừa từ nhà mẹ đẻ về, tôi về nhà trước, lát nữa sẽ sang chỗ anh xén lông cừu."

Thẩm Liệt: "Được."

Đông Mạch rất biết ơn Thẩm Liệt, anh ấy không nhiều chuyện hỏi mình tại sao lại cầm một túi thuốc bắc, thậm chí không nói bất cứ câu gì thừa thãi, chỉ cần anh ấy hỏi thêm mấy câu nữa thôi là Đông Mạch sẽ càng xấu hổ hơn.

Cô rất biết ơn anh ấy!

Đông Mạch chạy về nhà như một tên trộm, cất mấy thang thuốc đó rồi vội vàng sang nhà của Thẩm Liệt, ai ngờ khi đi sang đúng lúc mẹ chồng cũng ở đó, đang đứng khoanh tay hỏi thăm.

Mẹ chồng cô liếc thấy cô là cáu gắt: "Đông Mạch, cô làm sao thế, mới sáng sớm đi đâu mà bây giờ mới đến, không kêu cô ra đồng làm việc là để cô đến đây kiếm tiền, kết quả cô đâu mất tiêu, tận lúc này mới tới? Cô muốn làm nương nương à, mặt trời rọi đến mông rồi mới dậy?"

Đông Mạch cúi đầu nói: "Hồi nãy con đang giặt đồ."

Vương Tú Cúc: "Giặt đồ? Tối cô giặt không được à? Giặt đồ thì sẵn tay làm, sao lại để trễ nải công chuyện vì giặt đồ chứ?"

Đông Mạch im lặng.

Mấy cô vợ ở bên cạnh chịu không nổi bèn khuyên giúp, bảo Đông Mạch rất cần mẫn giỏi giang, chuyện nhỏ thôi chưa đến nỗi.

Vương Tú Cúc được mọi người khuyên, cũng không chửi mắng nữa, nhưng mà vẫn oán trách một câu: "Nếu như cô ta có thể mang thai rồi để nhà họ Lâm tôi bế cháu trai thì tôi cũng chẳng nói gì cô ta, ngày nào tôi cũng sẽ cho cô ta ăn ngon uống đã và cung phụng cô ta như nương nương, thế nhưng cô ta lại không mang thai kia kìa!"

Khuôn mặt của Đông Mạch bỗng đỏ ửng.

Cô có một sự thôi thúc muốn vứt thẳng vào mặt bà ta ba chữ 'cô không làm', dựa vào cái gì chứ, căn cứ vào đâu mà bà ta nói mình như thế? Mình gả đến đây là để làm con làm đầy tớ cho nhà bà ta à?

Cô cũng là con người được ba mẹ nuôi mà!

Nhưng hiện tại không có con là bởi do chính bản thân, quả thật cơ thể mình có vấn đề.

Mình như vậy thì cho dù ly hôn rồi cũng thế nào chứ? Cô nhớ đến Tôn Hồng Hà, sau khi Tôn Hồng Hà ly hôn thì mọi người đều chê cười cô ấy, đã xem mắt rất nhiều người nhưng không có người phù hợp.

Liệu cô có thể đưa ra quyết định bốc đồng này không, cô có thể gánh chịu hậu quả này hay không? Cô có muốn chịu đựng những chất vấn của cô bảy dì tám không?

Đông Mạch nhẫn nhịn đến đỏ cả mặt, ngón tay cô run run, cuối cùng cô cũng cắn răng, cô hiểu rằng mình vẫn phải nhịn, có lẽ một ngày nào đó cô có thể bỏ đi, nhưng hiện tại không được.

Thế nên cô chẳng nói chẳng rằng, cúi đầu chọn một chỗ, sau đó cầm lấy một cái túi lông cừu rồi mở ra, mùi da lông cừu xộc lên, cô mím môi chịu đựng mùi hắc khó chịu, cúi đầu làm việc.

Vương Tú Cúc ầm ĩ mấy câu, thấy Đông Mạch hoàn toàn không quan tâm, cộng thêm bên cạnh có người khuyên nhủ, bà ta cũng không nói gì nữa.

Nhưng cô ngẫm nghĩ trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu, nếu như mình có tiền hay là có sức mạnh thì cũng không đến mức như vậy.

Những người phụ nữ xung quanh lại bắt đầu nói cười, Đông Mạch cúi đầu, tay xén lông cừu nhưng đôi mắt lại dần mờ sương.

Cô lẳng lặng giơ tay lau nước mắt bằng tay áo, cảm thấy rất nực cười.

Thật ra không phải chỉ bị nói hai câu thôi sao, có gì đâu mà làm ra vẻ, quay về cô sẽ lập tức uống thuốc bắc, có thai rồi cô sẽ làm nương nương, để cho Vương Tú Cúc hầu hạ cô!

Cô đang suy nghĩ lại nghe thấy trước mặt có tiếng động, vừa ngẩng đầu đã thấy Thẩm Liệt đi ra từ trong nhà, nhìn cô một phát.

Cô bỗng nhận ra anh ấy vẫn luôn ở trong nhà, cũng tức là anh ấy đã nghe thấy.

Chắc chắn anh ấy cũng biết mình nói dối, mình về nhà mẹ đẻ chứ không phải giặt đồ.

Gương mặt của Đông Mạch như bị thiêu đốt, đốt đến mức nóng hầm hập, cô vội nhìn sang chỗ khác.

Thẩm Liệt cũng không nhìn cô nữa, đi qua nhà bếp bên cạnh.

Ngay sau đó anh cầm ra một cái gầu xúc, mùi thơm ngào ngạt của khoai lang nướng phảng phất trong không khí giá lạnh, Đông Mạch nhìn sang, trong cái gầu xúc là khoai lang được nướng chín từ từ trong tro bếp nóng hực, khoai lang cũng chẳng to, chỉ là khoai lang nhỏ cỡ ba ngón tay, nhưng lớp da nướng lên giòn vàng, nhìn sơ đã biết rất ngon.

Thẩm Liệt chia những củ khoai lang đó cho mọi người, bảo là thưởng cho mọi người, đương nhiên mọi người rất vui vẻ, đều bật cười rồi chọn một củ, Đông Mạch không lên tiếng, cúi đầu tiếp tục làm việc.

Cô lại nhớ tới khoai lang mà cô muốn ăn lúc đến Lăng Thành, đều là khoai lang như nhau, có thể thấy rất nhiều ở nông thôn, nhưng ở trên thành phố lại quý giá đến vậy, tận hai hào một củ.

Cô đang ngẫm nghĩ, trước mắt lại xuất hiện một củ khoai lang, trông khá lớn, bên ngoài vẫn nướng đến giòn rụm, vỏ khoai nứt ra để lộ phần ruột khoai bên trong.

Nhìn lên theo củ khoai lang, cô thấy Thẩm Liệt.

Thẩm Liệt cười nhìn cô, dịu giọng nói: "Chị dâu, cho cô củ này nè, củ này lớn."

Đông Mạch lắc đầu, khàn giọng nói: "Tôi không muốn ăn."

Thẩm Liệt nhìn đôi mắt ửng đỏ của cô, không nói gì thêm nữa, nhét thẳng củ khoai vào trong tay cô, sau đó đứng dậy làm việc khác.

Đông Mạch lặng một lúc rồi bóc khoai lang, nếm thử một miếng, ngọt ngào mềm mại, vô cùng thơm ngon trong đợt mùa đông khô lạnh này.

Buổi trưa sau khi về nhà, Đông Mạch chẳng nói chẳng rằng bắt đầu sắc thuốc, trong lúc sắc thuốc cô đã đóng chặt cửa sổ, cô không muốn để cho người ta ngửi ra được mùi gì.

Sắc cả buổi mới sắc xong, mùi hương chẳng hề thơm tho, vị thuốc đậm nồng xộc thẳng vào mũi, nhưng Đông Mạch không hề sặc một chút nào, cô cần phải gột rửa sự sỉ nhục mà người ta in dấu trên người cô.

Nếu như uống thuốc có thể khiến cô có con, vậy cô sẵn lòng uống mỗi ngày.

Sắc xong để yên một lúc, cô nhìn thứ nước thuốc đặc sệt nâu đậm ấy, cầm lên rồi bóp mũi uống hết một hơi, sau khi uống xong, một ngụm cuối cùng suýt trào phun ra khỏi cổ họng nhưng cô cố nuốt xuống.

Lâm Vinh Đường trở về nhà, thấy cô không nấu cơm mà đang dọn bã thuốc thì giật mình, hỏi ra mới biết chuyện gì đang xảy ra.

Anh ta nhìn bã thuốc đang tỏa ra mùi thuốc bắc nồng nặc, ngẩn ra một lúc mới nói: "Thuốc này rất khó uống đúng không?"

Đông Mạch lại bình tĩnh: "Thuốc sao không đắng chứ, đắng mới có thể trị bệnh."

Lâm Vinh Đường nhìn Đông Mạch, hầu kết chuyển động, viền mắt của anh ta bỗng ửng đỏ.

Anh ta suýt chút buột miệng thốt ra rằng em không có bệnh.

Hít một hơi thật sâu, anh ta quay lưng đi, gom củi lửa bên cạnh: "Đông Mạch, thật ra anh không để ý chuyện con cái, chúng ta có thể không cần có con, anh nói rồi, phía mẹ anh sẽ ngăn, anh sẽ nói với ba mẹ."

Đông Mạch cười nhưng không nói gì.

Hiện tại cô biết anh ta có nói gì cũng vô dụng, nếu như họ không có con, dù anh ta có giấu kết quả kiểm tra của bệnh viện thì tất cả mọi người đều sẽ ngầm cho rằng cô không thể sinh con, tiếng xấu gà mẹ không đẻ được trứng sẽ hằn in trên người cô, cô đã mất đi giá trị lớn nhất của mình với tư cách là phụ nữ nông thôn.

Không ai có thể giúp cô, chỉ có thứ thuốc khiến người ta nôn mửa này.

Lâm Vinh Đường nhìn cô cười mà trong lòng càng khó chịu hơn: "Nếu như uống thuốc rồi, anh chỉ ví dụ thôi, lỡ như... lỡ như uống thuốc rồi mà chúng ta vẫn không có con, em nói nên làm sao?"

Đông Mạch: "Nếu vẫn không có con thì chúng ta chắc chắn sẽ ly hôn, tôi không thể khiến anh chậm trễ việc có con, tôi cũng không thể mãi chịu đựng cơn giận của mẹ."

Nói xong, cô ngồi dậy đi chơi với chú thỏ của cô.

Lâm Vinh Đường lặng thinh, ngẩn ngơ ngồi ở đó nhìn lá cây táo dưới đất, những chiếc lá vốn đã khô héo teo quắt bị gió thổi vang tiếng xào xạc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play