Chương 644:
Diệp Vô Phong mỉm cười: “Được rồi, giờ bạn của tôi đã đến đây, kết quả của các anh thế nào sẽ dựa vào tâm trạng của cô ấy. Rất hiển nhiên, tâm trạng của cô ấy không tốt, cho nên tốt nhất các anh cẩn thận một chút đi.”
Sau khi Diệp Vô Phong nói xong, những người khác đều sợ hãi, còn Trần Sinh lại biết Bạch Nhạn Phi, anh ta lập tức nói với Bạch Nhạn Phi: “Bạch Nhạn Phi, chắc cô không biết thân phận của mấy người trong phòng bao này, cô là bạn của Phong Lệ Na, vậy chắc cô biết, nếu mấy người ở trong phòng này xảy ra vấn đề gì, vậy chỗ của Nguyên Đông Thành cũng sẽ không dễ ăn nói.”
Bạch Nhạn Phi ngạc nhiên một chút, cô ấy không nghĩ tới đến lúc này mà còn dám uy hiếp cô ấy, cô ấy rất tức giận nói: “Một đám nhãi các anh, bây giờ tôi chỉ muốn giế.t ch.ết hết các anh, về phần anh nói Nhà họ Nguyên gì đó, sau khi tôi gi.ết ch.ết các anh sẽ trở về Liêu Đông, có bản lĩnh thì cứ để Nhà họ Nguyên đến Liêu Đông xem, tôi sẽ khiến anh ta một đi trở lại!”
Trần Sinh bất ngờ, anh ta không nghĩ tới vậy mà Bạch Nhạn Phi lại mạnh mẽ như vậy, điều này không giống với những gì anh ta điều tra.
Bạch Nhạn Phi tiếp tục cắn răng nói: “Về phần Na Na, dù có trói thì tôi cũng trói cô ấy về Liêu Đông!”
Trần Sinh cắn răng, rất không cam lòng, nhưng anh ta cũng không dám kí.ch thích Bạch Nhạn Phi, chỉ có thể yên lặng đứng ở một bên.
Diệp Vô Phong đi tới, hỏi Bạch Nhạn Phi: “Bây giờ cô có quyền lợi đưa ra quyết định, coi như vận mệnh của bọn họ ở trên tay của cô.”
Bạch Nhạn Phi lạnh lùng nhìn đám người Trần Sinh, đương nhiên cô ấy biết có thể mấy người ở đây không giàu thì cũng có quyền, nhưng mà cô ấy vẫn không yếu đuối.
“Đánh gãy một cánh tay của tất cả mọi người, tôi muốn bọn họ nhớ kỹ được sự đau đớn của ngày hôm nay, lúc làm việc bậy bạ thì sẽ nghĩ tới trừng phạt hôm nay!” Bạch Nhạn Phi không cho bọn họ một chút mặt mũi nào.
Diệp Vô Phong lại mỉm cười gật đầu: “Điều này lại rất hợp lý.”
Lúc này tất cả các cậu ấm đều vô cùng kinh ngạc và sợ hãi, đương nhiên bọn họ không muốn mình tay của mình bị gãy mất, cho nên đều nhao nhao cầu xin, trong lúc nhất thời khắp nơi trong phòng bao đều là tiếng cầu xin.
Bọn cậu ấm này không cần gì mặt mũi nữa, mà chỉ muốn an toàn ra ngoài.
Chỉ tiếc là Diệp Vô Phong không hề do dự chút nào, mỗi một lần ra tay đều có thể vặn gãy một cánh tay của một người đàn ông, trong rạp truyền đến tiếng kêu thảm thiết.
Trần Sinh che tay của mình, sau khi bớt đau đớn, anh ta căm giận nhìn Diệp Vô Phong: “Bây giờ anh cứ ngang ngược đi, nếu như muốn anh đi ra khỏi Liêu Tây, trừ phi anh có thể diệt toàn bộ gia tộc ở Liêu Tây!”
Vừa nói xong, Diệp Vô Phong lại mỉm cười: “Mục đích của tôi đến đây chính là nó.”