Chương 614:

Bạch Nhạn Phi không nói tiếp, bởi vì sau khi cô ấy nhớ tới bạn học của mình lại có chút tức giận.

Loại chỉ tiếc rèn sắt không thành thép được khiến cho cô ấy chỉ muốn đánh cho bạn học của mình một trận, nếu như đánh một trận có thể khiến cho bạn học của mình tỉnh táo lại.

Diệp Vô Phong chỉ tò mò hỏi một câu, cũng không biết được tường tận hoàn cảnh của bạn học Bạch Nhạn Phi, mà chuyện này cũng không có liên quan đến chuyện của anh, anh chỉ muốn cho công ty Hoa Cường phát triển, sau khi vào được Liêu Tây mở rộng thị trường, đến lúc đó sau khu cục diện ổn định một chút thì bảo Lâm Thu Âm vào ở Liêu Tây.

Bạch Nhạn Phi có chút nghi hoặc nhìn Diệp Vô Phong: “Vậy còn anh? Anh đến Liêu Tây đề làm gì?”

Diệp Vô Phong có chút ngượng ngùng cười: “Cũng không có chuyện gì, vào lúc này công ty Hoa Cường đã ổn định ở Liêu Tây, bước kế tiếp tôi dự định muốn mở rộng ở Xuân Thành Liêu Tây.”

Bạch Nhạn Phi vẫn luôn biết tình trạng của công ty Hoa Cường, đương sau khi nghe nói điểm này, mắt lập tức mở to: “Công ty Hoa Thanh mới tiến vào Liêu Đông thởi gian không bao lâu? Ngay cả những sản nghiệp kia ở Liêu Đông các người vẫn chưa có tiêu hóa xong? Đã bắt đầu muốn tiến vào Liêu Tây rồi?”

“Đúng vậy, có gì kỳ lạ sao?”

Bạch Nhạn Phi thấy Diệp Vô Phong hỏi lại, ngược lại lại cảm thấy mình không hiểu thị trường của Hoa Hạ.

Tạm thời cô ấy cũng nghẹn lời, đúng là không có gì kỳ lạ, dựa theo cách nhìn của Diệp Vô Phong, hiện tại Liêu Đông đã ổn định lại, công ty Hoa Cường muốn nuốt bao nhiêu thứ thì phải nhìn vào Lâm Thu Âm của bọn họ.

Thế nhưng dù vậy công ty Hoa Cường mới bắt đầu tiến vào Liêu Đông, lúc này mới trôi qua bao lâu mà nói muốn mở rộng thị trường ở Liêu Tây.

Đây tuyệt đối là đang nói đùa, ở trong ý nghĩ của cô ấy dường như Hoa Hạ không có bao nhiêu xí nghiệp mà dám làm như vậy.

Thượng Đạt có thể coi là một, mà loại tình trạng nhận được đầu tư bỏ vốn ngay sau đó lập tức mở rộng, nhưng Thượng Đạt chính là xí nghiệp số một cả nước.

Nhưng lúc này thiết bị của công ty Hoa Cường ở Hoa Hạ vẫn kém hơn một chút.

Cho nên đi theo khuôn mẫu của xí nghiệp Thượng Đạt khẳng định là không được.

Điểm này Bạch Nhạn Phi cảm thấy chắc hẳn Diệp Vô Phong cũng biết đến, nếu đã biết vì sao lại còn làm như vậy, trong này tồn tại sự nguy hiểm thật sự là quá cao?

Cuối cùng cô ấy chỉ lắc đầu: “Không có gì là kỳ lạ, có thể là chính tôi không theo kịp được bước chân của thời đại, tôi vẫn luôn cho rằng sau khi anh chiếm được Liêu Đông thì sẽ tiêu hóa miếng bánh gato Liêu Đông này trước rồi lại nói.”

Diệp Vô Phong mỉm cười “Kỳ thật ngay từ đầu tôi cũng nghĩ như vậy, thế nhưng sau đó cảm thấy làm như vậy thì tốc độ quá chậm, không phù hợp với lý tưởng muốn mở rộng của tôi.”

Bạch Nhạn Phi chỉ có thể tiếp nhận những chuyện mà Diệp Vô Phong nói.

Sau khi đến Liêu Tây, Bạch Nhạn Phi nhìn điện thoại một chút, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Vô Phong: “Chờ một chút rồi cũng nhau ăn một bữa cơm, có khả năng sau khi anh gặp bạn học của tôi thì sẽ biết vì sao lúc ở trên xe tôi lại có những cảm xúc kia.”

Diệp Vô Phong cũng thể hiện sự tò mò đối với người bạn học này của cô ấy, suy nghĩ dường như hôm nay mình cũng không có chuyện gì làm, thế nên đồng ý.

Quyết định chỗ ăn cơm ở khách sạn Tư Nặc Liêu Tây, muốn đặt một bàn, Bạch Nhạn Phi đi vào cổng khách sạn Tư Nặc thì thấy được một người phụ nữ có chút gầy yếu đang đứng ở trong gió đợi cô ấy.

Bạch Nhạn Phi xuống xe, Diệp Vô Phong ở phía sau lưng cô ấy, mà người phụ nữ ăn mạc có chút phong phanh lại cười vui vẻ đi lên trước.

Cô ấy đi đến trước mặt Bạch Nhạn Phi, tặng cho Bạch Nhạn Phi một cái ôm thật lớn.

Sau đó có chút giật mình nhìn Diệp Vô Phong: “Phi Phi, đây là cậu đã tìm được nửa kia trong số mệnh của cậu?”

Bạch Nhạn Phi hơi đỏ mặt: “Cậu nói bậy bạ gì đó, đây là chủ tịch Diệp của công ty Hoa Cường, chúng mình chỉ là cùng tiện đường đến đây, mình mời anh ấy ăn cơm.”

Cô ấy tranh thủ thời gian nói sang chuyện khác: “Nhưng lần này mình muốn mượn hoa hiến phật, cậu cũng đứng trách mình.”

Người phụ nữ nhanh chóng lắc đầu: “Chỉ cần là bạn của cậu, đến nhiều hay ít mình cũng sẽ chiêu đãi ổn thỏa tương xứng.”

 

Bấy giờ Bạch Nhạn Phi mới giới thiệu cô gái này với Diệp Vô Phong: “Đây là bạn chung phòng lúc tôi còn học đại học, quan hệ của chúng tôi vô cùng tốt, lúc ấy có thể xem như là đôi bạn chơi thân với nhau nhất ở trong phòng, cô ấy tên là Phong Lệ Na, là con gái của ông chủ xí nghiệp Thượng Đạt.”

Trước khi đến Liêu Tây, Diệp Vô Phong cũng đã điều tra tình hình của các xí nghiệp ở Liêu Tây này, xí nghiệp Thượng Đạt này đây là một trong số những xí nghiệp mà anh cần phải chú ý.

Cũng không tính là chú ý, chỉ là nếu có thể hợp tác được với nhau là tốt nhất, bởi vì xí nghiệp Thượng Đạt này đã nắm giữ ngành thực phẩm của cả Liêu Tây, rất nhiều của hàng thực phẩm đều là của xí nghiệp Thượng Đạt.

Bạch Nhạn Phi lại chỉ vào Diệp Vô Phong và nói: “Vị này chính là chủ tịch công ty Hoa Cường, Diệp Vô Phong.”

Diệp Vô Phong và Phong Lệ Na nhìn nhau, khẽ gật đầu.

Ba người đi vào bên trong rất nhanh, Bạch Nhạn Phi thế mà lại cởi áo khoác ngoài của mình ra rồi tròng lên người Phong Lệ Na.

“Tớ nói này Na Na, cậu sao thế? Trời lạnh như vậy mà cậu không biết quan tâm bản thân mình một chút sao?” Bạch Nhạn Phi có chút tức giận nói.

Trên thực tế, từ lúc vừa nhìn thấy Phong Lệ Na cô cũng đã để ý thấy quần áo Phong Lệ Na mặc trên người rất mỏng, sẽ rất dễ bị cảm lạnh.

Phong Lệ Na chỉ lắc đầu nói: “Không sao đâu, tớ không lạnh.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play