Chương 605:
Vũ khí trong tay chúng cũng rất tân tiến, sở hữu ngay cả loại súng trường uy lực lớn.
“Người của ta sắp không chống đỡ được lâu nữa đâu giám đốc Diệp, anh và giám đốc Lâm mau rời khỏi đây, tôi giúp anh chặn đỡ đòn tấn công của chúng!”
Trương Long lo lắng nhìn Diệp Vô Phong.
Khẩu tiểu liên trong tay anh b,ắn ra bên ngoài khiến mấy tên sát thủ buộc phải lùi lại.
Sát thủ có thể đến được Trung Hoa và ra tay với họ thì quả thực năng lực không hề kém chút nào, hơn nữa bên ngoài hiện đang có rất nhiều tên sát thủ làm bia đỡ đạn.
Mặc dù chúng không được mạnh cho lắm nhưng hỏa lực mà chúng cung cấp cũng rất là ác liệt, có sức công phá ghê gớm. Cho nên lúc này đã không còn cách nào mà bỏ qua họ.
Diệp Vô Phong hít một hơi thật sâu rồi ôm chặt lấy Lâm Thư Âm, khẩu tiểu liên không biết có b.ắn ra phía ngoài hay chưa, mà anh đã bắt đầu di chuyển ra bên ngoài dưới sự hộ vệ của nhiều người.
Nhưng khi Diệp Vô Phong đi tới cửa liền cau mày, ôm Lâm Thư Âm trốn ở cột đá bên cạnh.
Bùm!!
Một viên đạn của khẩu súng bắn tỉa bắn vào tay Diệp Vô Phong, trực tiếp bắn xuyên qua nửa vai bên trái của anh, nổ thành lỗ hổng lớn.
Thuộc hạ thì mở trợn tròn mắt, vươn tay ngã xuống đất co giật vài cái rồi chết.
Trương Long thì mặt mày biến sắc một cách đột ngột.
“Tay súng bắn tỉa!”
Chẳng thể ngờ đối phương lại là một tay bắn súng tỉa, mà còn nhất cử nhất động ôm cây đợi thỏ. Vừa rồi trong khi mấy tên sát thủ đang đấu nhau thì họ vẫn chẳng mở súng.
Nói cách khác mấy tay súng đó chính là vẫn luôn đợi Diệp Vô Phong cùng Lâm Thư Âm xuất hiện.
Nếu như Diệp Vô Phong không dự cảm được nỗi nguy hiểm thì viên đạn đó đã gi.ết ch.ết Lâm Thư Âm rồi.
Cô vẫn đang ở trong vòng tay anh, còn anh thì liếc mắt và dần hiện lên sát khí. Anh đang trở nên giận dữ.
Tình hình hiện tại chính là đám sát thủ bên ngoài đang giữ cục Hồng Thuẫn vẫn chưa phong tỏa hải quan của Trung Hoa, nên vào ra tay với hai người họ trước.
Mà trận chiến kiểu này không phải thứ mà một trăm triệu người muốn mời mà mời được.
Hẳn là có người đằng sau giật dây!
Vụ này chẳng hề đơn giản như vậy, nhưng hiện tại không phải là lúc anh nghĩ xem ai đã giở trò đằng sau, cũng không cách nào điều tra ra người đó.
Việc anh có thể làm đó chính là rời khỏi nơi này trước đã.
“Có bao nhiêu người của Phong Mãn Lâu đã tới đây? Tại sao chỉ có Yêu Phong xuất hiện, không thể thế được! Nhưng Phong Mẫn Lâu trước nay làm nhiệm vụ không có mảy may sai sót nào!”
Lúc này đây Diệp Vô Phong đã nảy sinh nghi hoặc đối với Phong Mãn Lâu, thậm chí anh còn nghi ngờ Phong Mãn Lâu cũng ít nhiều có dính dáng liên quan tới vụ ám sát này.
Yêu Phong từ trên đi xuống, sát thủ ở trên đó đã bị anh ta giải quyết, lúc này mới đi tới cạnh Diệp Vô Phong ngẩng đầu nhìn về phía xa xa.
“Có tay bắn súng tỉa đúng không?”
Yêu Phong cười hỏi.
Diệp Vô Phong gật đầu: “Có thì có, nhưng anh đối phó được không? Bây giờ tên đó chỉ đợi tôi với vợ tôi nữa thôi, các anh ra ngoài chúng cũng thờ ơ thôi, để không bại lộ vị trí nên chúng không muốn bắn mấy người.”
Yêu Phong cười hả hê: “Yên tâm đi, người cuả Phong Mãn Lâu làm sao để yên cho mấy đám người này đến làm loạn được.”
Anh ta lấy ra chiếc điện thoại, sau khi xem xong tin nhắn liền đưa cho Diệp Vô Phong xem: “Có thể đi rồi, tên bắn tỉa đã được giải quyết xong xuôi.”
Diệp Vô Phong gật đầu rồi dẫn Lâm Thư Âm lên xe, đạn không ngừng bắn vào xe nhưng xe chống đạn rất mạnh, chỉ hằn lại mấy vết nông màu trắng.
Diệp Vô Phong cung cấp vị trí cho lái xe sau đó ngồi bên cạnh Lâm Thư Âm.
Sắc mặt tuy không được tốt nhưng cũng hiểu rõ rằng chuyện như này là chắc chắn không thể tránh khỏi. Suy cho cùng, ngồi trên vị trí cao như vậy khiêu khích nhiều kẻ thù cũng là điều dễ hiểu.
Lâm Thư Âm có hơi lo lắng cho những người ở công ty Hoa Cường: “Không biết mấy tên sát thủ đó có đến giết nhân viên ở công ty Hoa Cường không nữa.”
Diệp Vô Phong lắc đầu: “Chúng là sát thủ chứ không phải giết người hàng loạt, chúng cũng có đạo đức nghề nghiệp riêng. Với những người bình thường mà không ảnh hưởng tới chúng thì căn bản sẽ không ra tay đâu.”
Còn một nguyên nhân anh chưa nói tới đó là một tay sát thủ chân chính sẽ không lãng phí đạn cho những người chẳng hề liên quan.
Cho nên nỗi lo lắng của Lâm Thư Âm là hoàn toàn không cần thiết.
Chiếc xe phóng nhanh đến chi nhánh cục Hồng Thuẫn. Khi lên đường cao tốc bỗng có mấy chiếc Hummer đen vội vàng đuổi theo, Diệp Vô Phong biết kẻ địch đã đến.
Anh nghiêm nghị nói với tài xế: “Chạy nhanh lên, không được dừng dù có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa.”
Người tài xế gật đầu, kiên quyết thực hiện mệnh lệnh của anh, bắt đầu nhấn ga phóng về phía trước.
Vài chiếc Hummer đã đuổi đến bên cạnh xe chống đạn, cửa sổ mở ra và một khẩu súng phóng lựu xuất hiện, đối diện trực tiếp với chiếc xe.