Chương 590:
Sắc mặt anh ta hơi thay đổi, đợi đến khi chiếc xe đi rồi, anh ta cầm điện thoại nhắn tin cho Bạch Tinh Đồng.
Nhưng Chung Tín không nhận được câu trả lời.
Chung Tín vô cùng lo lắng: “Không phải đã xảy ra chuyện gì rồi chứ? Theo lý mà nói bên trên chỉ có Trần Chiêu Đệ và hai đứa trẻ, không thể tạo thành sự uy hiếp với Bạch Tinh Đồng, nhưng vì sao lâu như vậy rồi mà cô vẫn không xuống?”
Chung Tín đứng lên, anh ta nhìn lên tòa nhà cao tầng rồi đi qua đi lại. Ngay sau đó anh ta biết mình không đợi thêm được nữa nên nhanh chóng thông báo với cục trưởng Lạc dẫn người qua đây ứng cứu.
“Đi lên đó xem trước đã, nếu như Bạch Tinh Đồng thật sự xảy ra chuyện gì cũng dễ nghĩ ra biện pháp cứu người.” Chung Tín gửi tin nhắn cho Cục trưởng Lạc xong rồi cũng đi vào bên trong tòa nhà.
Lúc đó Đại Bưu đang ngồi trên ghế sofa, nhìn Bạch Tinh Đồng bằng ánh mắt vô cùng đắc ý còn Bạch Tinh Đồng lúc đó đang chật vật nằm rạp trên nền nhà.
Cánh cửa bị mở ra, Lưu Tân Đông mặc một bộ quần áo thoải mái đi từ bên ngoài vào, anh ta cầm một cặp tài liệu trên tay. Nhìn thấy tình hình bên trong phòng khách, anh ta cau mày.
Đại Bưu đứng lên mỉm cười: “Anh Lưu, cuối cùng anh cũng về rồi, em bắt được một người có ý đồ xấu với anh.”
Lưu Tân Đông hơi nghi ngờ: “Người phụ nữ này là ai?”
Anh ta nhìn lướt qua, thấy vợ con mình đều không có chuyện gì, anh ta mới thở phào một hơi nhẹ nhõm và để cái cặp tài liệu sang một bên.
Trần Chiêu Đệ cho bọn trẻ vào trong phòng rồi rót cho Lưu Tân Đông một ly nước: “Cô ta nói mình là chủ quản của công ty Hoa Cường, đến để bàn chuyện sáp nhập công ty với anh.”
Lưu Tân Đông cười lạnh: “Đúng là lý do gì cũng bịa được, nhưng tôi biết cô đấy cảnh sát Bạch. Cô vô cùng tàn nhẫn với những người anh em kia của tôi, thủ đoạn thẩm vấn tàn nhẫn khiến tôi cũng phải thở dài.”
Bạch Tinh Đồng liếc nhìn Lưu Tân Đông, nhanh chóng nhớ ra chuyện lúc đám lưu manh kia bị bắt, Lưu Tân Đông đã từng đến đồn cảnh sát để xin bảo lãnh cho bọn chúng.
Nhưng đến cuối cùng vẫn bị bọn họ dùng những lý do chính đáng khác từ chối.
Không ngờ người này chính là Lưu Tân Đông.
Bạch Tinh Đồng cũng không ngờ Lưu Tân Đông sẽ đích thân ra mặt đi bảo lãnh cho đám lưu manh kia.
“Cô đến đây là định nắm thóp của tôi đúng không, tôi chỉ làm một số công việc kinh doanh không công khai thôi, những người kinh doanh kiểu này ở Liêu Đông rất nhiều, vì sao cô cứ muốn nhắm vào tôi?” Lưu Tân Đông hoàn toàn không hiểu vì sao.
Những doanh nghiệp kinh doanh không công khai nhiều như vậy, mọi người cũng biết điều nên không vượt qua ranh giới đó. Đó cũng là vì an toàn và anh ta cũng đã có đủ sự chuẩn bị.
Những người bên trên đều không để ý đến anh ta nhưng Bạch Tinh Đồng lại vô cùng chú ý đến anh ta.
Bạch Tinh Đồng lạnh lùng nhìn Lưu Tân Đông: “Anh nghĩ tôi đến đây tìm anh là vì chuyện đó sao?”
Lưu Tân Đông tò mò hỏi: “Nếu không phải vì những chuyện đó thì vì chuyện gì?”
“Vụ việc ám sát ngày 14 ở cầu thăng bằng, anh có dám nói chuyện này không liên quan gì tới mình không?” Khuôn mặt Bạch Tinh Đồng lạnh lùng.
Lưu Tân Đồng nhớ lại, anh ta nhìn Bạch Tân Đồng hơi bất lực: “Nếu cô đổ chuyện này lên đầu tôi thì cô nhầm rồi, đương nhiên là tôi không chỉ đạo bọn chúng, tất cả những gì bọn chúng làm đều là do bọn chúng tự nguyện. Cô cũng biết đấy, mặc dù tôi nuôi dưỡng những người đó nhưng ngoài thời gian làm việc cho tôi, đám người đó đi làm những việc gì khác không liên quan gì tới tôi cả. Đó là tự do của bọn chúng.”
Đương nhiên Bạch Tinh Đồng không tin những lời này, nhưng hiện giờ tất cả đám lưu manh đó đều đã chết, không có cách nào để chứng minh những gì anh ta nói là thật hay giả.
Hơn nữa Bạch Tinh Đồng cũng biết rõ hiện giờ Lưu Tân Đông nhất định đang không nói thật.
Lưu Tân Đông nhanh chóng nở nụ cười: “Nhưng này cảnh sát Bạch, cô bảo tôi phải đối xử với cô như thế nào đây? Hành vi này của cô là tự ý xông vào nhà dân? Cô rõ ràng biết sai mà còn cố tình phạm? Nếu như tôi báo cảnh sát, cô nhìn thấy đồng nghiệp của mình thì có xấu hổ không nhỉ?”
Đại Bưu li3m môi của mình: “Anh Lưu, thả cô ta đi không phải là quá dễ dàng cho cô ta sao? Hay anh cứ giao cô ta cho em là được, em nhất định có thể khiến cô ta tâm phục khẩu phục.”
Lưu Tân Đông gật đầu tán thành: “Cậu nói vậy cũng đúng lắm, Đại Bưu, tôi rất tin tưởng vào năng lực của cậu. Nếu cậu đã muốn đưa người phụ nữ này đi thì cậu cứ đem đi đi.”
Đại Bưu vui mừng cảm ơn: “Anh Lưu, anh yên tâm, anh cứ giao người phụ nữ cho em, ngày mai anh sẽ thấy em bắt cô ta làm gì cô ta sẽ phải làm cái đó.”
Đại Bưu đi lên phía trước, tóm lấy Bạch Tinh Đồng, định nhấc bổng cô ta lên.
Bạch Tinh Đồng hét lớn: “Anh muốn làm gì? Anh không được qua đây!”
Nhưng đáng tiếc là Đại Bưu không hề quan tâm đến những gì Bạch Tinh Đồng nói, anh ta vẫn tiếp tục làm chuyện của mình.
Nhưng đúng lúc đó, cánh cửa được mở ra, Chung Tín từ bên ngoài xông vào, tay cầm súng nhắm về phía Đại Bưu: “Thả người phụ nữ trên tay anh ra!”
Đại Bưu cười ha ha, anh ta đành phải thả Bạch Tinh Đồng xuống trước, dù sao đối phương cũng có súng, trong không gian nhỏ hẹp này thật không dễ để tránh.
Hơn nữa ngoài anh ta ra, trong phòng khách này vẫn còn có Lưu Tân Đông và Trần Chiêu Đệ, nếu không cẩn thận làm bọn họ bị thương, Đại Bưu nhất định sẽ toi đời.
Vậy nên anh ta làm theo những gì Chung Tín nói nhưng trên khuôn mặt anh ta không hề có chút vẻ gì là sợ hãi. Đại Bưu nhìn Chung Tín và cười ha ha rồi nói: “Người anh em, cậu phải cẩn thận với khẩu súng của mình. Nhỡ đâu phát lửa thì không hay đâu.”
“Bớt nói nhảm, mau chóng cởi trói cho cảnh sát Bạch.” Chung Tín hét lên.
Anh ta có nghĩ thế nào cũng không thể nghĩ được đến chuyện những người này lại to gan như thế, dám làm những chuyện như vậy với Bạch Tinh Đồng, chẳng lẽ bọn chúng không muốn sống nữa hay sao?
Đại Bưu vẫn tiếp tục làm theo những gì Chung Tín nói, chỉ có điều lúc sợi dây thừng được cởi ra, Bạch Tinh Đồng vẫn không có cách nào đứng lên được.
Những đòn tấn công vừa nãy của Đại Bưu khiến Bạch Tinh Đồng không có cách nào để đứng lên được nữa.