Chưogn 573:

Âu Dương Lôi vẻ mặt âm nghiêm nói: “Đúng! Tất Tùng à, xem ra Hồ quý và Diệp Vô Phong đang ép chúng ta chủ động ra tay.”

Âu Dương Tất Tùng nói: “Hồ Quý ở Phụng Thiên giống như một con chuột vậy, không thể gặp ánh nắng mặt trời. Mà bây giờ bố cũng không thể công khai lộ mặt được, cho nên nếu phải chủ động ra tay thì khó khăn cũng không nhỏ.”

Âu Dương Lôi thở dài: “Diệp Vô Phong như mặt trời ban trưa, Âu Dương Lôi bố đã ảm đạm không còn ánh sáng nữa rồi. Hiện giờ đám người giang hồ ở Liêu Đông đều muốn đến làm học trò của Diệp Vô Phong, nhà họ Âu Dương chúng ta quả thật là nửa bước cũng khó đi.”

Âu Dương Tất Tùng hận đến mức nghiến răng: “Đám người giang hồ kia giống như là cỏ trên đầu tường vậy! Đều là đám sói mắt trắng đảo mắt liền không quen cả! Con mà gặp bọn họ thì cứ gặp một người giết một người! Không cần lưu tình!”

Khương Tam Lãng bỗng nói: “Đúng rồi! Cậu Tất Tùng, gần đây đám người giang hồ đó tụ tập ở Phụng Thiên…” Con ngươi anh ta đảo vòng quanh: “Xe chở đồ kia của chúng ta có lẽ bị tên tiểu tử nào đó thấy hợp ý nên cái nào đến thì cướp cái đó?”

Âu Dương Lôi như đông cứng lại mà gật đầu: “Ừm, theo như lời Tam Lãng nói thì cũng có đạo lý. Có lẽ đó gọi là tường đổ thì người cũng bị đẩy lui. Người đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi thì ít, nhưng người bỏ đá xuống giếng thì lại nhiều như cá dưới sông vậy!”

“Vút! Vút!”

Trong lúc đó đột nhiên có hai tiếng súng vang lên, cắt qua bầu trời đêm!

Vù! Âu Dương Tất Tùng chạy ra khỏi phòng, nói vào trong bộ đàm: “Mọi người chú ý, ai có thể nói cho tôi biết viên đạn này là từ đâu mà tớ thế?”

“Báo cáo trung tá Âu Dương, tôi là Khố Khắc. Theo như góc độ quan sát của tôi, hai đường súng này là từ phía Bắc của đỉnh núi mà bắn tới! Tôi hoài nghi là người của Hồ Quý, đang ẩn nấp ở hướng Bắc trên đỉnh núi.”

“Có nhân viên bị thương không?”

“Trước mắt thì không có! Có lẽ đối phương muốn cảnh cáo chúng ta một chút?”

Âu Dương Tất Tùng nói: “Khố Khắc, cậu dẫn người lên núi lục soát một chút, phải tìm được tay súng của đối phương!”

“Tuân mệnh!” Khố Khắc tiếp nhận chỉ thị, đem theo bốn chiến sĩ yên lặng theo hướng đỉnh núi mà lục soát.

Âu Dương Tất Tùng tiếp tục sắp xếp các chiến sĩ trong nhà lớn của nhà họ Âu Dương gia, đề cao cảnh giác, làm tốt chuẩn bị chiến đấu.

Mãi cho đến lúc rạng đông vừa hé, Khố Khắc cũng không tìm được manh mối gì, chán nản mà về.

Đội ngũ của Âu Dương Tất Tùng đã ở trong trạng thái cảnh giác cao độ cả đêm, bị gây sức ép nên tất cả đều vô cùng mệt mỏi.

Buổi tối ngày hôm sau, Âu Dương Tất Tùng để cho đội ngũ của anh ta chia thành hai đội, vẫn tiếp tục duy trì cảnh giác.

Vù vù! Đồng hồ vừa điểm đúng mười hai giờ, đột nhiên một đám máy bay không người lái duy trì độ cao hơn hai mươi mét trên không so với nhà lớn của nhà họ Âu Dương gia, bay nhanh như đi ăn cướp, đường bay chẳng có một quy tắc nào hết!

Pằng pằng! Pằng pằng pằng! Sau khi người của Âu Dương Tất Tùng phát hiện ra máy bay không người lái thì bắt đầu bắn!

Nhưng người điều khiển máy bay không người lái này có kinh nghiệm vô cùng phong phú, tốc độ thao tác điều khiển máy bay không người lái vô cùng nhanh, sau khi vòng đi vòng lại mấy vòng thì lại vòng về, chỉ trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng đâu nữa.

Âu Dương Tất Tùng cực kỳ bực bội: “Đây là bên địch đang trinh sát toàn bộ bố trí bên trong của chúng ta!”

Will cười lạnh nói: “Trung tá Âu Dương, đối phương mời về không ít cao thủ đấy.”

Âu Dương Tất Tùng gật đầu: “Đúng thế, có thể mời tay bắn tỉa Lôi Mông đến, chứng tỏ Hồ Quý đã bỏ ra không ít tiền đâu.”

“Báo cáo trung tá Âu Dương, không liên lạc được với Lý Lôi!”

“Cái gì? Mau điều người đến vị trí trước khi Lý Lôi mất liên lạc, thông báo với mọi người, những người ở gần với vị trí của Lý Lôi lập tức đến gần vị trí của Lý Lôi! Duy trì cảnh giác! Nếu gặp phải quân địch thì phải đảm bảo an toàn của bản thân trước!” Âu Dương Tất Tùng lập tức hạ mệnh lệnh.

“Rõ!”

Rất nhanh đã có đội viên tìm được đến vị trí của Lý Lôi, Âu Dương Tất Tùng nhìn qua: “Will, đi tìm Lý Lôi xem xem anh ta đã xảy ra chuyện gì!”

“Vâng.” Will đáp lại một tiếng, lại mang theo bốn chiến sĩ, đi về phía vị trí của Lý Lôi, lục soát xung quanh một nơi nào đó ở một bên núi dựa bên ngoài nhà lớn của nhà họ Âu Dương.

“Báo cáo trung tá Âu Dương, Lý Lôi đã chết.” Sau chừng mười phút thì báo cáo của Will truyền tới.

“Will, giữ bí mật cho tốt, đừng để bại lộ, quan sát địch tại chỗ!” Trong lòng Âu Dương Tất Tùng rùng mình: “Kẻ địch đã tới rồi! Mọi người chuẩn bị chiến đấu!”

Kết quả là Âu Dương Tất Tùng đã chuẩn bị tốt để chiến đấu mà mãi vẫn không hề phát hiện ra tình hình gì của quân địch, mà kẻ sát hại Lý Lôi dường như cũng đột nhiên biến mất.

 

Hai đêm liên tiếp diễn ra như vậy, khiến đội ngũ Âu Dương Tất Tùng phải chịu dày vò thê thảm.

Còn người ẩn trong bóng tối chân chính như Hồ Quý thì chỉ cần điều động hai ba người mà thôi đã đạt được hiệu quả như thế.

Giặc sáng, ta tối đôi khi dễ dàng như vậy.

Hồ Quý phái người đi điều tra thực ra cũng vì trong lòng anh ta cảm thấy không yên tâm, cứ như mọi hành động của anh ta bị người nào đó giám sát và điều khiển bí mật!

Vì thế, anh ta muốn quấy rối nhà Âu Dương, hy vọng thế lực thứ ba sẽ vì thế mà lộ ra sơ hở.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play