Chương 546:
“Xem đây!” Diệp Vô Phong không biết phải làm sao, quát lên một tiếng, đồng thời vung ra một quyền, đánh về phía bàn chân của Đàm Thuận!
Bắc Thoái Vương Đàm Thuận cảm thấy, nếu lấy thực lực của bản thân mà muốn chiến thắng Diệp Vô Phong thì một chiêu này khẳng định có hiệu quả!
Có thể dự đoán, sau khi Diệp Vô Phong trúng một chiêu này, lần nữa bay ngược ra, máu tươi văng tung tóe, mệt mỏi vùng vẫy giành lấy sự sống.
Uỳnh! Quyền cước chạm vào nhau, trời đất tựa hồ cũng vì vậy mà bị trì trệ!
Cây cối cách đó vài trăm mét cũng bỗng nhiên đứng im, sau đó co rúm lại một chút!
Bắc Thoái Vương Đàm Thuận cảm thấy trên chân phải của mình giống như bị một lực đánh vào, trực tiếp nổ tung lên!
Răng rắc! Đàm Thuận kinh ngạc khi phát hiện, chân phải của mình lại bị đánh nát? Không, phải nói là xương cốt bị đánh nát!
“A!” Đàm Thuận kêu một tiếng thảm thiết, thân thể bay lên không trung lộn ngược hai cái rồi té ngã, lúc rơi xuống đất, lại chỉ có thể dùng chân trái chạm đất, bởi vì chân phải đã đau đớn đến mức mất cảm giác, không dám dùng để chạm đất!
Trời ạ! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Chân phải của mình rõ ràng đã được bảo vệ rất cẩn thận trong lãnh địa, rốt cuộc Diệp Vô Phong làm thế nào đánh trúng được, vậy mà có thể công phá, làm chân phải của mình bị thương?
Kỳ thật lãnh địa của Đàm Thuận, cũng chỉ ở mức sơ cấp, cũng không quá vững chắc.
Khó trách ở chiêu thứ hai, lãnh địa của ông ta liền mỏng đi một vòng.
Lúc này Diệp Vô Phong nhìn thấy Đàm Thuận bị một quyền của mình oanh tạc mà vẫn chỉ có một chân chĩa xuống đất, ngược lại Diệp Vô Phong có chút choáng váng, nhìn một chút tay phải của mình, hoàn hảo không chút tổn hại.
Trong cơ thể, viên kim đan nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn kia vẫn như trước xoay tròn xoay tròn, tựa hồ rất vô tội “Đừng nhìn tôi, không phải tôi làm!”
Bắc Thoái Vương Đàm Thuận kiểm tra thân thể của mình một chút, phát hiện kinh mạch trên đùi phải của mình đã bị Diệp Vô Phong đánh gãy!
Biết mình không thể tái chiến, Đàm Thuận im lặng một lúc lâu rồi nói: “Diệp Vô Phong, cậu thắng.” Sau đó ông ta xoay người rời đi, may mắn có gậy, nếu không đến cả việc đi cũng là vấn đề nan giải với ông ta.
Đương nhiên, cho dù là chống gậy, tốc độ rời đi của Đàm Thuận cũng nhanh gấp mấy lần so với người bình thường.
“Chúc mừng, cảnh giới của anh lại tăng lên rồi.” Thanh âm Du Kinh Hồng vang lên, cô ta thoải mái mà đi ra, đi đến chỗ Diệp Vô Phong.
“Ui.” Diệp Vô Phong vừa định mở miệng muốn nói chuyện, mắt đột nhiên tối sầm lại, phù phù một tiếng, liền ngã ngửa ra!
“Ơ?” Du Kinh Hồng chạy nhanh đến, trong nháy mắt đã đến trước mặt anh, đỡ lấy cánh tay của anh: “Anh rõ ràng đã thắng, như thế nào lại…”
Hai mắt Diệp Vô Phong nhắm nghiền, hơi thở đứt quãng, vậy mà hôn mê? Tên này đang diễn một màn gì đây?
“Anh rốt cuộc là bị sao vậy?” Du Kinh Hồng đem thân thể Diệp Vô Phong đặt ngang ở trên mặt lá cây dưới đất, kiểm tra hơi thở của anh, lại sờ lên động mạch cổ, xác nhận anh còn sống: “Mệt mỏi không còn sức lực nữa sao?”
Diệp Vô Phong không đáp lại, Du Kinh Hồng liền sờ đến ngực anh, xác nhận tim vẫn còn đập, chỉ là tốc độ có chút nhanh.
Du Kinh Hồng gỡ quần áo trước ngực anh, không nói hai lời, dùng chưởng đặt trên lồng ng.ực của anh, truyền công lực của mình vào trong cơ thể của anh.
Cô ta đã sớm tới, nhưng nhìn thấy Diệp Vô Phong còn có sức tái chiến, cô ta cũng không lộ diện.
Dù một chiêu cuối cùng, cô ta mặc dù cũng chuẩn bị xong muốn ra tay giúp Diệp Vô Phong, nhưng nhìn thấy Diệp Vô Phong bỗng nhiên phản kích thành công, liền buông lỏng cơ thể: Phản sát?
Cô ta khiếp sợ ngạc nhiên, nhìn thấy Diệp Vô Phong thả Đàm Thuận đi, cô ta cũng không có ngăn cản.
Dù sao, Diệp Vô Phong cùng Đàm Thuận đã có ước định, với tính tình của Đàm Thuận, khẳng định sẽ rời khỏi Phụng Thiên.
Nhưng cô nghĩ không ra, sau khi Diệp Vô Phong đánh một chưởng khiến Đàm Thuận bị thương, vậy mà lại hôn mê.
Cô ta đoán là, Diệp Vô Phong không phải mệt mỏi vô lực, mà bởi vì bỗng nhiên dùng một chiêu mạnh, dẫn đến kinh mạch rối loạn.
Bởi vậy, khi truyền công lực cho Diệp Vô Phong, cũng có thể dò xét tình huống trong cơ thể của anh, đồng thời, cũng giúp sắp xếp kinh mạch của anh một chút, đây là ý nghĩ của Du Kinh Hồng.
Thế nhưng sau khi hai tay của cô ta đem công lực truyền cho Diệp Vô Phong, lại cảm thấy như vô lực, trong nháy mắt không còn nhìn thấy nữa!
Thậm chí cô ta muốn kiểm tra tình huống trong cơ thể Diệp Vô Phong cũng không làm được nữa, bởi vì từ khi cô truyền công lực cho Diệp Vô Phong, cơ thể cô gần như mất toàn bộ sức lực.
Nhìn Diệp Vô Phong hai mắt vẫn nhắm nghiền, không có dấu hiệu tỉnh lại, Du Kinh Hồng tiếp tục gia tăng cường độ, truyền càng nhiều công lực.
Nhưng kết quả vẫn như muối bỏ biển! Du Kinh Hồng buồn bực, tiếp tục gia tăng cường độ.
Đến khi cô ta đã truyền hết một nửa công lực của mình, bỗng nhiên giật mình!
Tình huống này không đúng! Nhưng khi cô ta muốn thu tay lại, lại cảm thấy hai tay tựa như đã đính vào ngực Diệp Vô Phong, không thu trở lại được.
Không biết lúc nào, đầu óc cô ta trở nên mơ hồ…