Chương 538:

Diệp Vô Phong nói: “Có thấy hơi lạnh nhưng mà vẫn chịu được. Sao vậy, cô muốn cả mũ bảo hiểm sao?”

Du Kinh Hồng tức giận: “Tôi không cần cái gì cà!”

“Vậy thì tiếp tục lên đường.” Diệp Vô Phong nhấn chân ga, xe máy lại tăng tốc lần nữa.

Thật ra trong quá trình lái xe, Diệp Vô Phong vẫn luôn vận công, nếu không, anh đã đông cứng từ lâu rồi! Loại thời tiết quỷ quái này của Phụng Thiên, không phải là thứ sức người có thể tùy tiện chống lại.

Hơn hai mươi phút sau, Diệp Vô Phong ngừng xe máy, tùy tiện bỏ xe máy vào trong rừng cây bên cạnh.

“Lạnh cóng rồi đúng chứ?” Du Kinh Hồng nhìn động tác cứng ngắc của Diệp Vô Phong, không nhịn được hỏi thăm.

“Vẫn tốt.” Diệp Vô Phong xoa xoa tay, nhảy lên nhảy xuống tại chỗ: “Đúng rồi, cô mau c.ởi quần áo đua xe ra đặt lên xe máy đi.”

“Ừ, anh có muốn mặc vào cho ấm hơn chút không?” Thật sự thì Du Kinh Hồng chưa từng quan tâm cảm giác của người khác như thế này.

Người ta bỏ cành lấy quả, còn cô ta cũng coi như là bỏ cành lấy hạt đi.

Diệp Vô Hồn nhận áo, mặc lên người, tiếp tục giậm chân: “À! Quả nhiên là ấm áp! Du Kinh Hồng, không phải cô dùng loại nước hoa gì đó chứ?”

“Anh nói bậy!” Du Kinh Hồng bị anh hỏi như thế, trong lòng nhảy loạn một hồi, nhưng lại hung ác dạy dỗ: “Thân là một chiến sĩ đặc chủng bình thường, sao có thể sử dụng mấy loại đồ vật cấm kỵ như vậy?”

Diệp Vô Phong rụt đầu vào bên trong cổ áo đua xe, hít sâu một hơi: “Hừ hừ, tôi biết rồi. Hóa ra không phải là mùi nước hoa.”

“Là mùi hương của chính chiếc áo đua xe này của anh!” Du Kinh Hồng thấy hơi khó xử.

“Không đúng, không đúng!” Diệp Vô Phong phản đối: “Hẳn phải là mùi hương của chính đại mỹ nữ Du Kinh Hồng cô đây, so với nước hoa còn dễ chịu hơn.”

“Tiếp chiêu!” Du Kinh Hồng bỗng nhiên nhảy dựng lên, lao người về phía Diệp Vô Phong.

Có vẻ như Diệp Vô Phong đã chuẩn bị trước, bóng dáng anh nhoáng một cái đã tránh thoát được một chiêu này: “Hả? Đừng ra tay chứ! Chút sức lực này để dành đối phó với Bắc Thoái Vương Đàm Thuận đi!”

Nói xong, Diệp Vô Phong cởi chiếc áo đua xe ra, tiện tay treo lên xe máy: “Đi thôi!”

Một chiêu Du Kinh Hồng tung ra bị Diệp Vô Phong tránh được, cô ta cũng không tiếp tục ra tay nữa, chỉ im lặng đi theo bên cạnh Diệp Vô Phong.

Sau khi đi được mấy trăm mét, hai người đã hoàn toàn khôi phục lại, Du Kinh Hồng nói: “Khoảng cách từ đây đến nhà Âu Dương còn một cây số nữa, chúng ta nhất định phải đề cao cảnh giác bất cứ lúc nào. Bởi vì rất có thể Âu Dương Tất Tùng đã bày trận mai phục.”

Diệp Vô Phong gật đầu: “Đã hiểu.”

Dọc theo đường lớn, lại đi thêm hai trăm mét nữa, đột nhiên phía đối diện có một chiếc xe con lao vùn vụt đến. Hai người vội vàng nấp vào sau mấy cây ven đường.

Vèo! Chiếc xe con lao cụt qua, căn bản không hề dừng lại.

“Chắc hẳn là một chiếc xe đi ngang qua.” Du Kinh Hồng xuất hiện ở giữa đường cái: “Phía trước một trăm mét không có mai phục.”

Diệp Vô Phong cười ha ha một tiếng: “Thuộc hạ của Âu Dương Tất Tùng là cao thủ, cho dù có giỏi đến đâu nhưng dưới tình huống trời đông giá rét thế này, nếu như có thể sắp xếp người mai phục, e rằng cũng chỉ có người bằng sắt.”

Du Kinh Hồng cất bước tiến lên: “Như vậy thì chuyến này của chúng ta rây có thể sẽ không có trạm gác ngầm.”

“Gần như thế.” Diệp Vô Phong đi theo phía sau cô. Lại đi thêm được khoảng ba trăm mét, anh đột nhiên dừng bước: “Dừng lại! Đồ công nghệ cao!”

Du Kinh Hồng dừng bước: “Hả, ý anh là báo động bằng tia hồng ngoại?”

Diệp Vô Phong gật đầu: “Những thứ tương tự như vậy còn rất nhiều. Nếu như Âu Dương Tất Tùng đến từ nước M, những thứ liên quan đến phương diện này nhất định sẽ rất xáo trộn. Vậy nên, chúng ta ngàn vạn lần không thể khinh thường địch. Nếu không, lập tức sẽ bị Âu Dương Tất Tùng phát hiện. Những cảnh sát đến đây dò xét, có lẽ bởi vì nguyên nhân này mà bại lộ.”

 

Du Kinh Hồng gật đầu: “Tư lệnh của Long Môn, quả nhiên là dày dặn kinh nghiệm.”

Diệp Vô Phong nói: “Thật ra Du tướng quân cô đây đã nghĩ ra điểm này từ lâu rồi, chỉ là chờ tôi nói ra thôi.”

Du Kinh Hồng lắc đầu: “Tôi không suy luận theo âm mưu của anh như vậy, chẳng qua tôi chỉ cảm thấy, với tiền tài trong nước của Âu Dương Lôi ông ta không thể có mấy đồ công nghệ cao như vậy.”

Diệp Vô Phong nói: “Người giàu có trong nước hay là con nước ngoài, dạng nào cũng có khả năng.”

“Ừ.” Du Kinh Hồng không phản bác: “Nhưng mấy đồ có tia hồng ngoại kia không phải là thứ mắt thường có thể nhìn thấy.”

Diệp Vô Phong nói: “Vậy nên hiện tại chỉ có thể dùng kinh nghiệm.”

“Vậy chúng ta chia nhau ra hành động, thử xem ai kém kinh nghiệm hơn.” Lời nói cút Du Kinh Hồng ngập ý khiêu chiến.

“Được, từ giờ trở đi.” Diệp Vô Phong chỉ chỉ phía trước: “Cô trái tôi phải.”

“Được.” Bóng dáng của Du Kinh Hồng trong nháy mắt trở nên mờ nhạt, nhanh chóng chạy về phía trước.

Diệp Vô Phong rất muốn nói cho cô ta: Cô chạy chậm lại một chút! Dùng loại này để vượt qua cũng quá là ẩu rồi.

Nhưng lúc này không phải thời điểm thích hợp để anh nói chuyện lớn tiếng, anh đành phải tiến lên một mình xông về phía bên phải.

“Báo cáo Liệp Ưng, có người tùy tiện xông vào!” Will phụ trách thiết bị cảnh báo điện tử bỗng nhiên mừng rỡ, dùng bộ đàm báo cáo cho Âu Dương Tất Tùng: “Nhìn dáng vẻ yểu điệu mỏng manh kia, chắc hẳn là một cô gái xinh đẹp phương Đông nhỉ?”

Hai người Du Kinh Hồng đều đeo mặt nạ, cho dù là người quen cũng khó lòng nhận ra.

“Hả? Được lắm! Tất cả đề phòng, trên đường chuẩn bị mai phục thật tốt, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị tinh thần chiến đấu.” Âu Dương Tất Tùng ra lệnh.

“Đã rõ!”

“Đã rõ!”

“Đã rõ!”

Từng tổ lần lượt lên tiếng trả lời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play