Sau đó anh thả lỏng tay, đứng lên, cười ha ha: “Thật xin lỗi, tôi chỉ có thể làm được đến thế thôi.”
Thân Đại Tráng bực tức, nói: “Anh còn chưa bổ một cái nào mà! Diệp Vô Phong, anh biết bản thân không làm được nên không thèm bổ thử đấy à?”
Thiệu Liên Thành cũng cười: “Đại đội trưởng Thân, cậu có nghĩ cho dù là ai cũng không thể là một người toàn năng không. Cho nên là mặc dù bản lĩnh của Diệp Vô Phong tuyệt đỉnh nhưng không bổ gạch được, cũng đâu tính là mất mặt.”
Lạc Viễn Chinh gật đầu: “Ừ, đúng đấy. Cách bổ gạch này đúng thật cần thời gian dài để luyện tập.”
La Hồ đắc ý nháy mắt mấy cái: “Diệp Vô Phong, lúc đầu tôi cứ cho rằng cậu là siêu cấp cao thủ toàn năng, không ngờ là Thạch Thiết Đầu bổ gạch một cái thôi đã làm khó được cậu! Ha ha! Tôi nói rồi mà, bất kể là ai cũng không thể nào hoàn mỹ được. Cho nên, cậu không cần phải đau buồn chi hết, lỡ thua một lần cũng không phải chuyện gì lớn lao.”
Bạch Tinh Đồng hừ khẽ một tiếng, trợn mắt nhìn bọn họ.
Thạch Thiết Đản lập tức cảm thấy nở mũi, bắt đầu cười ngốc.
Thân Đại Tráng nhìn Bạch Tinh Đồng: “Cảnh sát Bạch, cô không phục sao? Nếu không thì cô thử xem?”
Bạch Tinh Đồng đi đến chồng gạch đặt trước mặt Diệp Vô Phong, cẩn thận ngồi xổm xuống kiểm tra một hồi: “Các vị cao thủ thân mến, mắt của mấy người thật sự có vấn đề rồi.”
“Hả?” Tất cả mọi người đều sững sờ, kinh ngạc nhìn Bạch Tinh Đồng.
“Cô nói cái gì chứ?” Thân Đại Tráng tiến về trước, vươn tay chuẩn bị cầm lấy một viên gạch trên cùng lên thử.
“Đừng có sờ vào!” Bạch Tinh Đồng cảnh cáo.
“Ơ?” Thân Đại Tráng lỡ tay chạm trúng, cả một chồng gạch mười viên cứ thế, cứ thế… Vỡ nát vụn?
Thân Đại Tráng nháy nháy mắt mấy cái liền, còn tưởng là mình nhìn lầm: “Ơ? Chuyện này… Chuyện này sao có thể?”
Thạch Thiết Đản đang cười ngốc, nụ cười trên mặt cứng đờ: “Hả? Vỡ… Vỡ vụn? Ối giời ơi!”
Chuyện này sao có thể xảy ra được?! Chẳng lẽ là Diệp Vô Phong vỗ một phát nát bét à? Nhưng vừa nãy anh ta chỉ ấn xuống có một cái thôi mà!
Việc này khiến sắc mặt của Lạc Viễn Chinh lẫn La Hồ trở nên khó coi, xấu hổ vô cùng.
Diệp Vô Phong ôm tay đứng bên cạnh, gương mặt đầy nét cười. Nhưng gương mặt cười của anh trong mắt người khác lại giống như tràn đầy sự giễu cợt.
Đội viên đội đặc nhiệm đồng loạt hít vào một hơi: “Cảnh giới mà Thạch Thiết Đản không thể đạt đến, Diệp Vô Phong thì làm được! Hơn nữa, khi Diệp Vô Phong vận lực cũng đâu có màu mè như Thạch Thiết Đản, nhìn vô cùng thoải mái!”
Điều này có thể cho thấy rõ rằng Diệp Vô Phong hơn Thạch Thiết Đản không chỉ một ít.
Bạch Tinh Đồng nói: “Anh xem đi, tôi đã bảo anh đừng sờ vào, anh cứ nhất định phải sờ vào, tất cả gạch đều rơi rớt tùm lum hết rồi?”
Chỉ có cô ta biết, đến tảng đá mà Diệp Vô Phong còn đập cho nát nhừ thì nói gì là gạch.
Thân Đại Tráng sửng sốt, sau đó đi đến trước mặt Diệp Vô Phong, chắp tay, nói: “Diệp Vô Phong, tôi phục! Công phu của anh đúng thật rất lợi hại! Nhưng mà, tôi vẫn không phục năng lực chỉ huy của anh.”
Diệp Vô Phong cười ha ha: “Vậy lần so đấu hôm nay cứ kết thúc ở đây đi!”
Thân Đại Tráng thoáng nhìn về phía La Hồ, La Hồ lắc đầu: “Như thế sao được? Còn một mục thi đấu mà, chạy vác nặng!”
Thân Đại Tráng nhìn về phía đội của mình, hỏi to: “Ai đến ứng chiến?”
“Bộp!” Một chiến sĩ có dáng người cường tráng bước ra khỏi hàng: “Báo cáo đại đội trưởng, trung úy đội đặc nhiệm, Hồ Chí Viễn báo cáo! Xin chỉ thị!”
“Hồ Chí Viễn, chạy vác nặng, cậu là người có thành tích nổi bật nhất trong đội đặc nhiệm chúng ta, cậu muốn đối đầu với cao thủ như Diệp Vô Phong, cậu có lòng tin không?” Giọng điệu lần này của Thân Đại Tráng rõ ràng đã yếu đi rất nhiều.
“Đương nhiên là tôi có lòng tin! Đại đội trưởng, như anh đã biết, thành tích chạy vác nặng một trăm năm mươi ký của tôi là một nghìn mét trong vòng ba phút bốn mươi lăm giây.” Hồ Chí Viễn tràn đầy tự tin nhìn về phía Diệp Vô Phong: “Chúng ta bắt đầu đi!”
Diệp Vô Phong cười khổ: “Chạy vác nặng… Khụ khụ, hay là khỏi thi được không?”
Thân Đại Tráng cảm thấy có thể Diệp Vô Phong đang e sợ, không nhịn được cười, nói: “Nếu mà không thi thì cứ xem như anh đã nhận thua.”
Hồ Chí Viễn ưỡn ngực ngẩng đầu: “Đại đội trưởng nói đúng!”
Diệp Vô Phong cười nhạt: “Đại đội trưởng Thân, đây là anh ép tôi. Chờ chút nữa anh bạn chiến sĩ này của anh có tổn thương thì không trách được tôi đâu đấy.”
“Đấu võ mà thôi, sao mà tổn thương gì được? Tới nào, chạy vác nặng một trăm năm mươi ký, giúp họ vác lên đi!” Thân Đại Tráng lớn tiếng ra lệnh.
Lập tức có bốn chiến sĩ đội đặc nhiệm chia nhau cầm trang bị chạy vác nặng tới.
“Diệp Vô Phong, anh tùy ý chọn một bộ trang bị trong hai bộ đi.” Thân Đại Tráng nói, trọng lượng của hai bộ trang bị là như nhau, chắc chắn không có gì khác biệt.
Diệp Vô Phong nói: “Thế thì chọn bộ gần tôi nhất vậy.”
Thế là anh và Hồ Chí Viễn mặc lên trang bị chạy vác nặng, sau đó Thân Đại Tráng lấy súng ngắn của mình ra: “Vào chỗ, chuẩn bị, chạy!” Sau khi hai người vọt đi, Thân Đại Tráng lại hét to: “Nhớ kỹ, chạy năm vòng quanh thao trường là đủ, giới hạn một nghìn mét.”
Hai người đều cắm đầu chạy về trước, cũng không biết bọn họ có nghe rõ lời Thân Đại Tráng nói hay không.