Jabbar hiểu rất rõ, mười sáu tên lính cầm súng bên ngoài cũng không phải là người bình thường!
Nhất là còn có cả mấy tên cao thủ Muay Thái trong đó, ngoài ra còn có cao thủ MBA của phương Tây và cao thủ Karate của Nhật Bản. Đó đều là những tinh anh được tướng quân Hồ Quý đi đến từng đất nước đưa ra giá cao để cam kết chiêu mộ!
Bọn họ không chỉ là những thiện xạ không thôi đâu.
“Được rồi, tôi cũng không đả kích mấy người nữa.”
Diệp Vô Phong mỉm cười nhìn ra phía ngoài cửa.
“Hồ Quý, ông nói đi. Tôi cần phải đạt điều kiện gì để chiến thắng mười sáu tay súng của ông?”
Hồ Quý nói:
“Đi ra ngoài rồi nói tiếp.”
Bản thân Hồ Quý cũng đã trải qua cuộc huấn luyện bộ đội đặc chủng đầy gian khổ kia. Trong bốn anh em nhà họ Hồ thì Hồ Quý thuộc loại người có sức chiến đấu rất là trâu bò.
Nhất là Hồ Quý còn tinh thông các loại phương thức tác chiến của dân đặc chủng. Nhưng quân lính mà ông ta có thể điều động đều là bộ phận binh lực thuộc quyền chỉ huy của Hồ Bá, cũng là đội ngũ tháo vát nhất.
Nếu không thì nhiệm vụ đến tỉnh Phụng Thiên báo thù cho Hồ Trọng cũng sẽ không thuộc về Hồ Quý.
Diệp Vô Phong đi ra tới bên ngoài, Hồ Quý thì nói với mười sáu tên thiện xạ”
“Nhóm người các ngươi bị người ta xem như một lũ gà đất chó sành có hiểu không hả?”
“Gì cơ?”
“Vô liêm sỉ!”
“Con bà nó!”
“Mả cha nhà mày!”
Mười sáu tên thiện xạ quơ quơ cây súng trường trong tay. Ánh sáng lấp lóe trên những lưỡi lê. Bọn họ tỏ thái độ như thể nếu biết ai là người nói những lời đó thì sẽ lập tức xông tới bằm chết.
Mà thật ra Brown và Jabbar chính là hai người mạnh nhất những người ở đây.
Chỉ là Hồ Quý hoàn toàn không có ý định để cho hai người bọn họ tham chiến. Mà bọn họ cũng hiểu điều đó, vì chỉ cần mười sáu tên thiện xạ kia thôi cũng đã đủ lấy mạng Diệp Vô Phong rồi.
Hồ Quý thật sự rất thích hợp đóng mấy vai nhân vật phụ phe ác chuyên đi bợ đỡ chỉ điểm. Ông ta đưa tay chỉ qua Diệp Vô Phong:
“Chính là người này! Các người có muốn băm chết tên khốn này không?”
“Có!”
“Tất nhiên!”
“Giết nó!”
‘Rầm rầm!’
Bọn họ ném súng trường qua một bên rồi lại xắn tay áo lên. Sau đó cả đám như hổ đói mà vây Diệp Vô Phong lại.
“Bắt đầu nào! Quy tắc của ngày hôm nay chính là… không có quy tắc!”
Hồ Quý cười ha hả!
Trong mắt Hồ Quý thì mấy cái như chiến đấu tới chết, đánh đến khi máu chảy thành sông là hoàn toàn không phải vấn đề!
Diệp Vô Phong có chết ngay tại chỗ thì đã sao? Ông ta liệu có thèm để ý à?
“Giết nó!”
“Thiến nó!”
“Làm thịt nó!”
“Tao muốn băm mày thành thịt vụn!”
Mười sáu con người hô hào la hét chạy quanh Diệp Vô Phong.
Mười sáu người này mỗi người đều có những sở trường riêng. Mỗi người đều đã giết không biết bao nhiêu quân địch trên chiến trường. Có thể ngay cả chính bọn họ cũng không đếm nổi bọn họ đã giết được bao nhiêu người.
Bị cả đám người hung hăng bạo lực vây quanh, tình huống của Diệp Vô Phong có vẻ nguy hiểm.
Nhưng Diệp Vô Phong đang đứng trong vòng vây lại không hề làm ra động tác chuẩn bị gì, mà chỉ nhìn thẳng qua Hồ Quý.
“Tôi có thể giết người không?”
Ánh mắt Hồ Quý đã đỏ lên rồi.
“Tất nhiên! Mày giết mày cũng được.”
Sau đó Hồ Quý nhìn qua mười sáu tên điên đang hú hét kia mà nói:
“Các ngươi cũng không cần phải kiêng dè gì! Không có quy tắc! Ai có thể đánh chết Diệp Vô Phong tôi thưởng cho phần quà triệu đô! Bắt đầu đi.”
“Hú hú hí hí!”
Các loại tiếng kêu gào của dã thú vang lên. Mười sáu tên cầm thú phóng tới chỗ Diệp Vô Phong. Mạnh vì gạo bạo vì tiền nha.
Người đầu tiên vọt tới trước mắt Diệp Vô Phong là một tên cao thủ Karate của Nhật Bản. Thân thể của tên này rất phì nhiêu, vừa xuất hiện là đã vung quyền.
“Chết đi!”
Thân hình của Diệp Vô Phong lập tức hóa thành tàn ảnh!
Một tiếng vang đủ lớn để mọi người đều nghe thấy xuất hiện.”
Sau đó mọi người đều có thể nhìn thấy nắm tay của Diệp Vô Phong lún sâu và cái trán của tên cao thủ Karate kia!
‘Vút!’
Diệp Vô Phong xoay người đá cao. Chân anh đá trúng đỉnh đầu một tên da đen.
‘Lộp bộp!’
Cái đầu của tên da đen thế mà lại bị Diệp Vô Phong đá một cái bay luôn khỏi cổ. Cái đầu đen bóng của tên kia văng thật xa rồi lăn lông lốc trên đất.
‘Hít!’