Đám người hóng hớt quanh đó đã bị đàn em dưới trướng Âu Dương Lôi đuổi ra thật xa, không thể nghe được hai bên đang nói gì cả. Nhưng bọn họ lại có thể thấy rất rõ một chuyện. Đó là bên phía Bắc Thoái Vương có rất nhiều người, nhưng Diệp Vô Phong lại một mình lẻ loi.
Mà bên phía lẻ loi một mình kia lại cực kì ung dung đối chọi với trận thế trăm người của Bắc Thoái Vương!
Đây mới thật sự là tuổi trẻ hào hùng nhau! Chỉ với sự can đảm hiện tại đã đủ khiến mọi người kính trọng Diệp Vô Phong rồi.
“Diệp Vô Phong, anh giỏi lắm! Nếu đã như vậy thì cũng phiền anh đi theo tôi vào quán bar lấy tiền, vậy có được không?”
Bắc Thoái Vương mỉm cười nhìn qua Diệp Vô Phong. Chuyên trang đọc truyện || trumtruyen .мe ||
“Được chứ!”
Diệp Vô Phong đáp lại ngay mà không thèm suy nghĩ gì. Rồi anh lập tức đi đến kế bên Bắc Thoái Vương, hai người sóng vai nhau mà đi vào quán bar.
Trương Long đang đứng ở đằng xa thì lo lắng vô cùng:
‘Cậu Diệp, cậu đi theo bọn họ và chính sào huyện thế kia thì rất nguy hiểm đó! Bên phe địch không chỉ có Bắc Thoái Vương mà còn cả Trần Cương và đám lâu la. Nếu bên phe địch thật sự muốn vây đánh cậu Diệp trong quán bar thì chỉ sợ dù là cậu Diệp với khả năng lật trời cũng không thể trốn thoát được.”
Khi thấy hành động của Diệp Vô Phong thì đến cả Khương Tam Lãng cũng phải vui sướng trong lòng:
‘Mày được lắm Diệp Vô Phong, quả nhiên là gan to bằng trời! Khó trách dám một tay che trời đi đối phó với nhà họ Lôi.’
Khương Tam Lãng đi theo bên cạnh Bắc Thoái Vương Đàm Thuận. Thỉnh thoảng anh ta lại nháy mắt dò hỏi ông ta, ý bảo một khi có cơ hội chúng ta lập tức hỗ trợ nhau vây đánh!
Nhưng Bắc Thoái Vương Đàm Thuận lại không hề để ý gì đến Khương Tam Lãng, từ nãy tới giờ ông ta chỉ đang chăm chú quan sát biểu hiện của Diệp Vô Phong. Mà càng nhìn thì ông ta lại càng có thể chắc chắn chuyện sau lưng Diệp Vô Phong có thế lực lớn chống lưng cho.
Trần Cương thì lại đi đằng sau ba người họ. Động tác này cũng đã biểu hiện ra địa vị của Trần Cương, rằng anh ta không thuộc cùng một cấp bậc với Diệp Vô Phong.
Khi đi tới sảnh lớn ở tầng trệt, Diệp Vô Phong ngồi xuống một cách ung dung đối diện với Bắc Thoái Vương. Trên mặt Diệp Vô Phong vẫn luôn tươi cười, như thể nơi này không có lấy một chút lợi thế sân nhà hay có mối đe dọa gì với anh cả. Cứ như thể Diệp Vô Phong đang ngồi trong phòng khách nhà anh.
Mấy chục tên đàn em đi theo bọn họ rồi đứng đầy trong sảnh lớn. Tay bọn chúng vẫn đang cầm vũ khí. Bọn chúng trừng mắt ra oai với Diệp Vô Phong.
“Lấy tiền đi!”
Bắc Thoái Vương ra lệnh cho Trần Cương.
“Rõ.”
Trần Cương quay người rời đi.
Khương Tam Lãng đứng kế bên Bắc Thoái Vương, anh ta cười một cách yếu ớt:
“Diệp Vô Phong, gan của anh không nhỏ nhỉ! Thật ra ý của ông Đàm đây là, anh đã đặt chân vào quán bar rồi thì cũng không cần phải bước ra nữa đâu!”
“Hả?”
Diệp Vô Phong hoàn toàn không nhìn qua Khương Tam Lãng, anh chỉ nhìn thẳng vào mắt Bắc Thoái Vương Đàm Thuận.
Đàm Thuận xụ mặt xuống, ông ta quát:
“Khương Tam Lãng, từ lúc nào mà cậu có quyền lên tiếng ở đây?”
“Éc, thưa ông…”
Khương Tam Lãng giật nảy mình, anh ta vội vàng gập eo lại mà nói một cách kính nể:
“Ông Đàm, xin mời ông nói chuyện.”
Đàm Thuận lại nói:
“Diệp Vô Phong, anh không phải là người trong giới chính trị nhỉ. Nên là khi thấy anh đột nhiên lấn sân vào Phụng Thiên rồi đối phó với Âu Dương Lôi thì khiến tôi thấy rất là kỳ quái. Rốt cuộc anh là ai cơ chứ?”
Diệp Vô Phong lại cười ha ha đáp lời:
“Ông già ông nói sai rồi. Tôi không thấy tôi đang đối phó Âu Dương Lôi, mà ngược lại tôi thấy Âu Dương Lôi là đang đối phó tôi mới đúng.”
Đàm Thuận nhíu mày hỏi:
“Vì sao anh lại nói như vậy?”
Diệp Vô Phong tiếp tục trả lời:
“Vụ án ở thôn trang dưới chân núi trong lòng ông và tôi đều hiểu rõ ai mới là hung thủ nhỉ. Nhưng ở hiện trường vụ án lại có một bản di chúc bằng máu khiến tôi tức giận vô cùng.”
“Di chúc bằng máu?”
Ra là Bắc Thoái Vương Đàm Thuận không biết chuyện về bức di chúc máu kia.
Diệp Vô Phong gật đầu nói tiếp:
“Đúng là vậy đó! Có một bản di chúc bằng máu được viết trên bức tường trong căn nhà nơi Hồ Trọng bị ngộ sát. Trên đó ghi sáu chữ rõ to: Hung thủ là Diệp Vô Phong. Cách vu oan vụng về đến vậy thì sao lại không thể khiến tôi tức giận cho được?”
“Hả?”
Đàm Thuận nhíu mày lại mà nói:
“Tôi cũng không biết hung thủ của vụ án này là ai mà lại muốn đổ oan cho anh.”
“Ha ha.”
Diệp Vô Phong cười, anh không tiếp tục truy vấn, Nhưng ánh mắt của anh lại mang theo suy nghĩ sâu xa mà nhìn chằm chằm Đàm Thuận.