“Gì cơ? Lý Đào bị Khương Tam Lãng phát hiện còn bị đánh gãy chân?”
Lúc Trương Long nhận được tin tức thì khuôn mặt ông ta đột nhiên tối sầm lại.
“Lập tức cho người đến cứu viện!”
Hiện tại đã là hơn mười giờ tối, khí trời lạnh thấu xương, Lý Đào còn nằm trên vỉa hè. Anh ta nằm co ro lại một cục, thân thể anh ta lạnh cóng, run lẩy bẩy.
Nhưng lại rất trùng hợp, hiện tại lại không hề có cảnh sát hình sự phối hợp với nhóm anh ta nữa.
Tiểu Yêu xuất hiện trong đám đông, bởi vì Lý Đào vẫn luôn nằm co quắp nên cậu ta mãi không thể nhận ra đó là ai.
Nhưng Tiểu Yêu vẫn không nhịn được mà chen vào đám đông, cậu ta vừa đi vừa lầm bầm:
“Có người đánh cho anh ta bị thương à? Đến cùng là đã xảy ra chuyện gì?”
Lý Đào đã phát hiện ra Tiểu Yêu!
Hiện tại Lý Đào đã làm mất điện thoại, không có cách nào để mà liên lạc với Trương Long được. Khi anh ta vừa nghe thấy tiếng của Tiểu Yêu vọng đến từ đám đông thì anh ta lập tức hô lên:
“Anh Yêu!”
“Hả?”
Tiểu Yêu đang cật lực luồn lách qua dòng người xô đẩy hỗn tạp thì lập tức nghe thấy có người gọi tên cậu ta. Tiểu Yêu hơi giật mình, bước chân cũng nhanh hơn.
“Cậu là… bé Đào?”
“Là tôi, tôi bị bọn chúng đánh gãy chân.”
Lý Đào cắn răng mà nói.
“Mẹ nó!”
Phản ứng đầu tiên của Tiểu Yêu là tức đến dựng đứng người lên.
“Cái lũ súc vật nhà tụi bây dám đánh anh em của ông hả? Tụi bây muốn chết đúng không?”
Khương Tam Lãng lại tỏ ra cực kỳ vui vẻ, anh ta nói:
“Há há, có người đến rước! Mấy anh em, xông lên vây lại!
Thấy người nhà họ Âu Dương có ý định làm lớn chuyện, đám quần chúng hóng hớt quanh đó lập tức tránh xa ra.
Tiểu Yêu hô to:
“Bé Đào, cậu cố chịu đựng thêm chốc nữa.”
Sau đó Tiểu Yêu cắn môi hét lớn một tiếng. Tiếng kêu của Tiểu Yêu vang dội cả con đường. Âm thanh của cậu ta rất cao, âm điệu bén nhọn truyền đi rất xa kể cả khi đang ở một con phố ồn ào.
“Mẹ chúng bay!”
Tiểu Yêu không đợi đối phương xông đến mà cậu ta lập tức nhào qua nghênh đón!
Bên phía Khương Tam Lãng ai nấy cũng cầm mã tấu, ống thép các thứ, Tiểu Yêu thì lại tay không tấc sắt. Nhưng Tiểu Yêu rất dứt khoát mạnh mẽ xông lên, khiến bọn người kia bị bất ngờ vô cùng!
Tên đàn em đứng đầu hàng bị Tiểu Yêu đấm cho một quyền ngã ngửa!
Tên đứng sau tên đầu bị Tiểu Yêu quét chân một cách lưu loát. Tên này bị quét trúng chân lập tức nằm đo đường.
Sau đó Tiểu Yêu lại xoay người đá ngang một cái, lại thêm một tên đàn em của Khương Tam Lãng bị gạt ngã chổng vó.
“Đẹp lắm!”
Khán giả quanh đó nhìn thấy cảnh chiến đấu đặc sắc như thế thì lập tức có người lớn tiếng khen hay.
Tiểu Yêu quay trở lại bên cạnh Lý Đào, cậu ta cảnh giác nhìn phía đối diện.
Lúc này bỗng có mấy người chạy như điên về phía bọn họ. Đám người kia vừa chạy vừa hô to:
“Ế ế, Tiểu Yêu! Con mẹ nhà cậu đi đánh nhau cũng chịu báo cho ông đây! Cậu không biết dùng não à?”
Tiểu Yêu vừa nghe thấy giọng người này là đã biết Đường Trảm có mặt. Trong tâm tâm, Tiểu Yêu cũng buông lỏng ra hơn.
Khoảnh khắc giao thủ vừa nãy, dù cho Tiểu Yêu có lập tức đánh ngã được ba người bên phe địch, nhưng rất nhanh sau đó cậu ta lại phát hiện những người còn lại ở phía sau có võ công rất khá! Nhìn qua cách họ đi đứng là đã biết dân chơi thứ thiệt.
Nếu Tiểu Yêu chỉ là một chọi một với một cao thủ cấp bậc võ sĩ thì cậu ta có thể nhẹ nhàng chơi chết đối phương. Nhưng nếu Tiểu Yêu bị cả đám xúm lại hội đồng thì thôi rồi Lượm ơi.
Trong đám đàn em của Khương Tam Lãng chí ít là có sáu tên cao thủ cấp võ sĩ.
Thân hình cao to lực lưỡng của Đường Trảm bước dài đi tới. Đường Trảm thấy Lý Đào đang nằm trên mặt đất thì lập tức nói:
“Tiểu Vũ, đưa bé Đào đi chữa trị đi. Nơi này cứ giao cho tôi và Tiểu Yêu là được.”
“Rõ.”
Tiểu Vũ và hai người khác lập tức khiêng Lý Đào lên một chiếc xe rồi phóng đi xa.
Khương Tam Lãng hô to.
“Để tên đó lại!”
“Buông bà má mày xuống ấy!”
Đường Trảm dùng tiếng địa phương đáp lại. Rõ ràng anh ta không phải người Đông Bắc nhưng cách nói năng lại phách lối vô cùng.
“Lũ chó này là chui từ chuồng nào ra? Dám ra tay với người của nhà họ Lôi?”
Khương Tam Lãng quyết định để lộ thân phận một cách trắng trợn, kẻo cho về sau có hối hận thì cũng đã muộn.
Đường Trảm và Tiểu Yêu sóng vai đi lên phía trước. Đường Trảm cười to đáp lời:
“Ông của mày chứ ai! Thằng cháu mất dạy kia còn không biết lại chào ông cái à?”
“Há há!”