Lạc Viễn Chinh trừng mắt nhìn Bạch Tinh Đồng: “Cái gì mà chỗ trà nhận hối lộ chứ? Tôi chỉ là mượn gió bẻ măng thôi hiểu không? Nhưng nếu cô đã muốn thì tôi cho cô muốn bình. Nhưng bình này không phải là tôi tặng không cho cô, cô phải đồng ý với tôi, cho dù thế nào cũng phải lật đổ Âu Dương Lôi.”
“Vâng! Cục trưởng yên tâm.” Bạch Tinh Đồng nghiêm túc nói xong bỗng lại nở nụ cười: “Nhất định Âu Dương Lôi không thể nghĩ được đến chuyện, chỗ trà ông ta tặng cho ông, ông lại dùng để tặng tôi, lại còn là phần thưởng để lật đổ ông ta nữa.”
Lạc Viễn Chinh nhàn nhạt nói: “Vận dụng chi diệu, tồn hồ nhất tâm.”
Bạch Tinh đồng nói: “Lại ra vẻ cao thâm, lải nhải đạo lý.”
Tự nhiên Lạc Viễn Chinh nói: “Vụ án tôi qua ở Thôn trang dưới chân núi nhất định có liên quan đến Âu Dương Lôi.”
“Tôi biết chuyện đó từ lâu rồi. Chỉ là không có chứng cứ thôi.” Bạch Tinh đồng cười khổ.
Lạc Viễn Chinh nói: “Gã Khương Tam Lãng kia nhìn có vẻ hào hoa phong nhã, nhưng tôi ngửi được mùi máu tanh trên người anh ta.”
Bạch Tinh Đồng rất muốn nói: “Ông là mũi chó sao! Muốn so sánh với chó cảnh sát?”
Nhưng vì Cục trưởng Lạc là cấp trên nên Bạch Tinh Đồng không dám nói những lời này ra khỏi miệng.
“Vẫn là không có chứng cứ. Dựa vào việc ông ngửi được mùi máu tanh trên người anh ta thì vẫn không thể định tội cho anh ta được.”
Cuối cùng Bạch Tinh Đồng chỉ nói vậy.
“Trách nhiệm tìm kiếm chứng cứ nặng nề này chỉ có thể rơi lên vai cô rồi.”. Lạc Viễn Chinh cắn răng: “Âu Dương Lôi gây hại cả một vùng, chuyện này đã trở thành tâm bệnh của tôi, nếu không lật đổ được ông ta, Lạc Viễn Chinh tôi sẽ trở thành tội nhân của Đảng và nhà nước.”
Thật ra chuyện hai người nhóm cục trưởng Lạc đi đến nhà họ Âu Dương đã được Dương Chấn Hoa báo cáo từ sớm cho Diệp Vô Phong. Khi biết người bọn họ bình an xuất hiện thì Diệp Vô Phong cũng yên tâm hơn.
Dương Chấn Hoa còn báo cáo một chuyện khác khiến cho Diệp Vô Phong không khỏi chú ý. Chuyện là, tối hôm qua Âu Dương Lôi điều động nhân số với một lượng lớn chạy xuống thôn trang dưới chân núi.
Sau đó không lâu Diệp Vô Phong lại nhận được một tin tức khác: Ông trùm buôn thuốc phiện Hồ Trọng và vệ sĩ bỏ mạng tại thôn trang dưới chân núi!
Mặc dù Diệp Vô Phong đã sớm biết được chuyện này. Nhưng thời điểm Dương Chấn Hoa đưa tin cũng không tính là quá muộn.
Tin tức từ nhiều phương diện được tổng hợp lại một chỗ, Diệp Vô Phong cũng đưa ra kết luận:
“Hẳn là Âu Dương Lôi phái người trừ khử Hồ Trọng!”
Diệp Vô Phong nhịn không được tự lẩm bẩm:
“Âu Dương Lôi xử lí Hồ Trọng, lại chọn thời điểm ra tay là vào lúc nửa đêm thì cũng có thể hiểu được. Nhưng sau đó lại để người trong thôn đi báo cảnh sát? Hay là chuyện người trong thôn báo cảnh sát chỉ là trùng hợp? Nếu ông ta thật sự làm như vậy thì rõ ràng là muốn gây chiến với Hồ Bá! Đầu óc Âu Dương Lôi bị úng nước rồi hả?”
Dương Chấn Hoa lắc đầu:
“Tôi cũng không hiểu rốt cuộc là chuyện gì. Hành động lần này của Âu Dương Lôi thật sự là đang tự chuốc họa cho bản thân.”
Bỗng nhiên điện thoại Diệp Vô Phong rung lên một cái. Là một thông báo tin nhắn từ Wechat. Anh mở ra xem thì thấy Bạch Tinh Đồng gửi cho anh một tấm ảnh chụp dòng chữ: Hung thủ là Diệp Vô Phong.
Lời nhắn của nạn nhân?
Diệp Vô Phong nhíu mày lại mà nhắn tin cho Bạch Tinh Đồng:
“Phát hiện ra dòng chữ này ở đâu vậy?”
Lúc còn ở hiện trường, Diệp Vô Phong nhớ kỹ cũng không có thấy dòng chữ như vậy.
Bạch Tinh Đồng đáp lại:
“Đã được tìm thấy ở hiện trường nơi phát hiện ra Hồ Trọng bị giết. Thật ra tôi không nên để lộ tình tiết vụ án cho người ngoài như anh. Nhưng tôi hiểu anh rất rõ, anh sẽ không làm ra chuyện như vậy. Nên tôi mới cho anh biết tin.”
“Ừ tôi hiểu.”
Diệp Vô Phong cười ha ha một tiếng rồi nói:
“Tôi còn đang tự hỏi tại sao Âu Dương Lôi dám giết Hồ Trọng nha. Hóa ra mọi chuyện cũng chỉ vì muốn giá họa cho tôi.”
Dương Chấn Hoa vừa thấy được bức ảnh thì không khỏi nổi trận lôi đình:
“Cái lão già khốn khiếp Âu Dương Lôi này! Đã giết Hồ Trọng rồi còn muốn đổ tội cho anh Diệp? Chúng ta không thể để yên cho ông ta.”
Diệp Vô Phong khoát tay với Dương Chấn Hoa:
“Hành động lần này của Âu Dương Lôi sẽ chỉ khiến người của Hồ Bá bị ép phải ra tay. Cứ việc yên tâm đi, tôi sẽ không ngồi yên chịu oan ức vậy đâu.”
Nghe vậy thì cơn giận của Dương Chấn Hoa cũng dịu đi đôi chút.
“Anh Diệp, vậy sau đó chúng ta nên làm cái gì bây giờ?”
Diệp Vô Phong trả lời:
“Nếu Âu Dương Lôi đã tàng trữ được số lượng m4 túy nhiều như vậy rồi thì chắc chắn tiếp đó ông ta sẽ muốn bán ra. Cho nên chúng ta cứ việc phối hợp với phía cảnh sát để một lần phá tan toàn bộ mạng lưới tiêu thụ dưới tay Âu Dương Lôi.”
“Hay, quá hay! Tôi sẽ lập tức hành động thưa anh Diệp.”
Dương Chấn Hoa cực kỳ kích động. Lúc đầu anh ta còn lo nghĩ Diệp Vô Phong sẽ để tâm đến chuyện m4 túy. Nhưng theo tình huống hiện tại thì quả thật Diệp Vô Phong không hề có hứng thú với mặt hàng này, khiến cho Dương Chấn Hoa rất là vui vẻ.
“Bố Ba, con nhỏ Bạch Tinh Đồng đó quá đáng lắm rồi! Vậy mà cô ta còn dám sai người lẩn vào các khu vui chơi tụ tập của chúng ta để điều tra vụ m4 túy! Đã có rất nhiều địa điểm nhỏ lẻ dưới trướng chúng ta bị con ả này triệt phá.”