Xếp sau cùng là Tiểu Lương với chiếc xe ô tô của mình vào tối hôm nay đã chứng kiến một cảnh tượng tuyệt đối là kinh hoàng nhất trong cuộc đời của anh ta!

Hai chiếc xe phía trước đều bị lật ngã một cách kỳ lạ!

Sau đó, trước đầu xe của cậu bỗng chốc chợt hiện một bóng hình, tiếp đó Tiểu Lương cảm thấy mình giống như đang cưỡi mây đạp gió, đầu xe của chiếc ô tô bất thình lình bay lên, loảng xoảng!

Đầu xe hướng xuống dưới, bốn bánh hướng lên trời! Tiểu Lương cũng lờ mờ không nhận ra chuyện gì đang xảy ra.

Phải đến mười mấy phút sau, quản giáo, đội hình sự cùng cảnh sát đặc nhiệm mới phản ứng lại sau vụ lật xe.

“Chuyện gì vừa xảy ra? Sao xe lại bị lật rồi?”

“Gì thế này? Xảy ra chuyện gì kỳ lạ sao?”

“Ông lão phía trước chẳng lẽ là ma?”

“Xe bị lật quá kỳ lạ đi thôi!”

“Cảnh sát Lương, các cậu thế nào rồi?”

“Không rõ! Đội trưởng Lâm, bên anh thế nào rồi?”

Sau màn hỏi thăm giữa các bên, mười mấy người vừa lăn vừa bò chui ra

khỏi xe, tất cả mọi người tập họp vào một chỗ.

Lâm Đại Cường lớn tiếng nói: “Các cảnh sát đặc nhiệm nghe rõ cho tôi! Lập tức lật xe của chúng ta lại!”

Phần phật, mười mấy người tiến qua đó lật xe tải quân đội lên, vang lên âm thanh lách cách.

Tiếp đó, mười mấy người chạy đến bên cạnh chiếc xe tù, cùng nhau góp sức, tiếng loảng xoảng vừa vang, xe đã được lật lên.

Sau đó mọi người lại chạy đến bên cạnh chiếc ô tô, Tiểu Lương vẫn đang bất tỉnh bên trong!

Loảng xoảng, chiếc ô tô sau khi được lật lên đầu xe thế nhưng lại hướng về sau, hơn nữa trông có vẻ bị hư hỏng nặng.

Lâm Đại Cường vội vã bước qua vỗ nhẹ mặt Tiểu Lương: “Cảnh sát Lương, cậu sao rồi? Ổn không?”

“Hả?” Tiểu Lương cuối cùng cũng tỉnh, ngẩng nhìn xung quanh, đột nhiên kinh hãi: “Trời ơi! Nghi phạm Tần Chí Dũng anh ta ở đâu rồi?”

“Ở trong xe tù chứ đâu!” Lâm Đại Cường thuận miệng đáp: “Lập tức kiểm tra tình trạng của phạm nhân Tần Chí Dũng!”

“Báo cáo! Tần Chí Dũng biến mất rồi! Buồng giam trên xe tù bị người khác dùng sức mạnh bẻ cong cả thanh sắt!”

“Cái gì?” Lâm Đại Cường bị dọa sợ: “Cướp xe tù? Chết tiệt! Cứ ngang nhiên như vậy cướp người đi? Còn có thiên lý không hả?”

Đợi đi khi anh ta bước đến xe tù, trông thấy thanh sắt buồng giam bị bẻ cong cũng ngây người: “Sức lực phải lớn cỡ nào mới có thể đem thanh sắt thô to bẻ cong thế này!”

Buồng giam kiên cố không gì so sánh được thế nhưng lại bị người dùng tay bẻ ra một cái lỗ đủ để một người chui qua. Tần Chí Dũng thật sự biến mất rồi!

 

“Tìm! Lập tức đi tìm cho tôi! Xem xem Tần Chí Dũng đang ở đâu!” Lâm Đại Cường sợ hãi trong lòng, vô cùng kinh hãi: Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy? Ông già râu tóc bạc trắng kia là ảo ảnh hay là hiện tượng siêu nhiên?

Tiếp đó anh ta gọi điện báo cáo: “Alo? Đội trưởng Hình, không xong rồi, trên đường đi chúng tôi bị cướp! Tần Chí Dũng không thấy đâu nữa rồi! Cái gì? Không sao, người của chúng ta đều không sao cả! Chúng tôi vừa lật xe lại… À, chuyện là thế này, cả ba xe của chúng ta đều bị lật cả! Sau đó chúng tôi đã lật xe lại, thì phát hiện Tần Chí Dũng không thấy đâu nữa! Đội trưởng Hình, bây giờ phải làm thế nào?”

Hình Liên Cương tức giận: “Còn làm sao được nữa! Tìm đi! Lập tức đi tìm cho tôi! Không tìm được thì đừng có mà về!”

Anh ta quả thực vô cùng tức giận, mười mấy tên cảnh sát đặc nhiệm, lại thêm cảnh sát hình sự, còn có cả giám ngục, vậy mà đến một tên phạm nhân cũng không áp giải đến trại giam được? Tuy nói là bị cướp, nhưng có vẻ như chỉ có một người cướp? Đây quả thật là vô lý!

Cho dù bọn họ có tìm kiếm thế nào cũng đều vô ích.

“Chí Dũng, con sao thế này? Sao lại bị thương rồi? Lẽ nào trong lúc thẩm vấn, cảnh sát còn đánh con?” Khi Bắc Thoái Vương Đàm Thuận cứu được Tần Chí Dũng, lúc đó không kịp hỏi thăm, mà chạy cách đó gần 1km mới dừng lại, nhìn chân bị bó bột và vết sưng trên mặt của Tần Chí Dũng, trầm giọng hỏi.

“Thầy, là Diệp Vô Phong, cái tên khốn kiếp đó đánh gãy chân con, cũng không chắc là có thể hồi phục lại như xưa không nữa!” Tần Chí Dũng nghiến răng ken két: “Thầy, thầy nhất định phải trả thù cho con!”

“Diệp Vô Phong? Cái tên này ra tay thật sự là tàn độc!” Bắc Thoái Vương Đàm Thuận Đàm Thuận cũng nghiến răng nghiến lợi: “Con yên tâm, thầy nhất định sẽ gi3t ch3t cậu ta! Cái tên này đến tỉnh Phụng Thiên chính là tìm cái chết!”

“Cảm ơn thầy!” Tần Chí Dũng thở hổn hển, Bắc Thoái Vương Đàm Thuận tiếp tục dìu anh ta đi về phía đường cao tốc, đến đường cái, quả nhiên Trần Cương đã lái xe đến, đợi ở bên đường.

Để Tần Chí Dũng lên xe, Bắc Thoái Vương Đàm Thuận đưa tay đóng cửa, thở dài: “Chí Dũng, đi đi! Từ nay về sau tốt nhất là đừng nên quay lại!”

“Thầy!” Tần Chí Dũng không nhịn được ôm lấy tay của Bắc Thoái Vương Đàm Thuận: “Thầy! Con không muốn rời xa thầy.”

Bắc Thoái Vương Đàm Thuận hét lớn: “Ngu xuẩn! Con ở lại tỉnh Phụng Thiên sớm muộn gì cũng bị cảnh sát bắt! Đi đi! Đi khỏi tỉnh Phụng Thiên càng xa càng tốt, đến chỗ bọn Tây trốn cũng được. Chí Dũng, thời gian còn dài, chúng ta nhất định sẽ gặp lại nhau!”

“Vâng, thầy!” Tần Chí Dũng trầm giọng nói.

Thực ra anh ta có linh cảm, Bắc Thoái Vương Đàm Thuận tuổi đã già, mấy chục năm nữa chỉ sợ không thể gặp lại thầy được!

Lần chia tay này chính là chia tay mãi mãi.

Ầm! Cửa xe đóng lại.

Tần Chí Dũng kéo cửa sổ xuống: “Thầy!”

“Đi đi!” Bắc Thoái Vương Đàm Thuận vẫy vẫy tay, quay người đi.

“Anh Dũng, đi thôi!” Trần ***** *** tiếng, đạp ga, chiếc xe phóng nhanh đi.

Tần Chí Dũng bật khóc: “Tôi thật sự phải đi khỏi tỉnh Phụng Thiên sao? Nơi này là nhà của tôi!”

Trong lòng Trần Cương cũng cảm thấy khó chịu: “Anh Dũng, tình hình căng thẳng, không còn cách nào khác! Chỉ cần anh để lại phương thức liên lạc, một khi tình hình đỡ hơn, tôi sẽ liên lạc với anh ngay, được không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play