Dương Chấn Hoa quả quyết gật đầu: “Anh Diệp, anh nói đúng lắm! Tôi đương nhiên là có dũng khí! Tôi đương nhiên là muốn báo thù! Vậy nên tối nay tôi nhất định phải tìm ra được lý do của anh.”
Diệp Vô Phong dìu anh ta ngồi xuống, sau đó ngồi đối diện anh ta, chậm rãi đáp lời: “Tôi không phải người Liêu Đông, vậy nên thế giới của tôi cũng không phải nơi này, dù có thể lật đổ Kiều Thất thì tôi cũng sẽ không ở lại đây. Sau này, nơi này chính là địa bàn của anh, anh thấy thế nào?”
“Hả?” Thiết Thoái Dương giật mình: “Anh Diệp, anh có ý gì? Anh lật đổ Kiều Thất sau đó rút lui sao? Anh rốt cuộc muốn làm gì?”
Diệp Vô Phong không trả lời, anh ta liền tiếp tục: “Anh Diệp, thật sự tôi đã chuẩn bị việc đi theo anh, Dương Chấn Hoa tôi nguyện ý làm đàn em của anh, chỉ cần anh giúp tôi báo thù.”
Diệp Vô Phong nắm tay anh ta: “Dương Chấn Hoa, tôi biết anh là một người nghĩa khí! Nhưng trong tay anh có gì? Tôi muốn biết rõ.”
Dương Chấn Hoa nói: “Anh Diệp, thật ra tôi đã âm thầm chuẩn bị rất nhiều thứ, mặc dù không thể chống chọi lại với Kiều Thất nhưng cũng xem như là có một chút thành tựu. Anh nên biết rằng ở Liêu Đông có một tập đoàn Hưng Hoa hiện đứng thứ năm trong bảng xếp hạng tổng sản lượng kinh tế của tỉnh Liêu Đông. Không ngại nói cho anh biết, ông chủ của Hưng Hoa chính là tôi.”
“Ồ?” Diệp Vô Phong gật đầu: “Rất tốt, Dương Chấn Hoa, anh đã có những điều này thì tôi yên tâm rồi, sau này anh chính là vua của Đông Bắc! Nhưng thời điểm tôi cần sự trợ giúp, tôi mong anh có thể đứng ra. Hoặc có thể nói tôi hy vọng anh không phải một Kiều Thất thứ hai, làm điều ngang ngược. Anh phải là một người có ích với quốc gia, có ích với nhân dân.”
“Không thành vấn đề! Anh Diệp, có câu này của anh là tôi yên tâm rồi! Tôi đã sớm không vừa mắt cách làm việc của Kiều Thất, nếu có thể thay thế ông ta, tôi nhất định sẽ cống hiến, mang lại nhiều lợi ích cho quốc gia.” Dương Chấn Hoa đứng dậy, anh ta giống như nói ra một lời thề.
“Dương Chấn Hoa, tôi tin anh là một người nghĩa khí. Từ nay về sau, chúng ta cùng nhau nỗ lực, lật đổ Kiều Thất!” Diệp Vô Phong dùng sức siết chặt tay Dương Chấn Hoa.
Thực ra trong lúc cơ thể hai người tiếp xúc nhau, Dương Chấn Hoa vẫn luôn thăm dò võ công của Diệp Vô Phong. Đương nhiên anh ta không dùng sức nắm tay Diệp Vô Phong, anh ta thăm dò hết sức thành thạo như có như không, mà Diệp Vô Phong cảm nhận được rõ ràng anh ta đang thăm dò mình, lại giả vờ không biết.
Sau khi Diệp Chấn Hoa thăm dò mới phát hiện võ công của Diệp Vô Phong như biển sâu, bản thân vốn không dò được đến đáy!
Anh ta ngày càng có lòng tin, chí ít có cao thủ đỉnh cao như thế này, việc đối phó với Bắc Thoái Vương sẽ không thành vấn đề.
Mỗi người uống hết một bình rượu rồi, Diệp Vô Phong kiên quyết không uống nữa. Mà lúc này mặt mày Dương Chấn Hoa hồng hào, cũng hơi khó thở, hai người ra khỏi nhà hàng Đông Bắc, Dương Chấn Hoa nói: “Anh Phong, bây giờ cũng trễ rồi, nhưng tôi muốn mời anh qua Hưng Hoa ngồi một lát. Tiện thể để tôi giới thiệu anh cho quản lý của Hưng Hoa biết.”
“Không cần thiết đâu? Dương Chấn Hoa, tôi thấy anh có thể sang bên tôi xem thử. Tòa cao ốc trước mắt vẫn còn trống là bộ phận thuộc tập đoàn Hoa Cường, đợi một thời gian nữa sẽ nhiều nhân viên chuyển đến ở. Vả lại, dù mua lại Tạ Thị những vẫn cần phải sắp xếp lại lần nữa.” Diệp Vô Phong chăm chú nhìn anh ta: “Sau này đều giao cho anh quản lý, anh có thể giúp tôi quản lý được không?”
“Hả? Không thành vấn đề!” Dương Chấn Hoa biết, anh ta nỗ lực bao nhiêu năm trời xây dựng tập đoàn Hưng Hoa, cấp bậc cùng lắm chỉ xấp xỉ Tạ Thị, mà Diệp Vô Phong lại dễ dàng mua lại Tạ Thị! Rõ ràng là mượn tay của Tvraschi!
“Sáng mai tôi dẫn người qua, anh Phong, anh thấy thế nào?” Dương Chấn Hoa giải thích một câu: “Tôi vừa mới uống hơi nhiều rượu như vậy, cả người toàn mùi rượu qua đó cũng không tốt.”
“Ừ! Vậy đi.” Sau khi Diệp Vô Phong và anh ta tạm biệt, quay về cao ốc Đường Trảm mua.
Đường Trảm nhìn qua hệ thống quan sát thấy anh, liền nói qua hệ thống quan sát: “Đại ca à, anh còn biết đường về à! Không ở ngoài tìm gái xinh sao?”
Diệp Vô Phong liếc nhìn ống kính, vốn không thèm đếm xỉa cậu ta, đi thẳng vào thang máy.
Ơ? Ông chủ, anh biến thành thế này từ bao giờ vậy? Không quan tâm đến ai!” Tiếng của Đường Trảm bỗng dưng phát ra từ hệ thống giám sát thang máy.
“Thiết bị giám sát trong cao ốc hoạt động tốt lắm.” Diệp Vô Phong hờ hững lên tiếng khen.
“Ầy! Ha ha! Đúng rồi! Em mời toàn là chuyên gia mà! Đại ca, em ở phòng anh, lên đi!” Đường Trảm vô cùng hăng hái.
“Cậu ở phòng tôi làm gì?” Diệp Vô Phong cau mày.
“Anh đến đây rồi biết!” Đường Trảm trưng ra bộ dạng thần bí.
“Thư Âm? Nhạn Phi? Hai người đến rồi à? Sao không báo sớm cho anh biết?” Khi Diệp Vô Phong mở cửa phòng thấy Lâm Thư Âm và Bạch Nhạn Phi mang vẻ mệt mỏi, vui vẻ nói.
Đôi mắt xinh đẹp của Lâm Thư Âm nhìn Diệp Vô Phong không đổi, một ngày không gặp như cách ba thu, bao nhiêu ngày không gặp, vậy xa cách mấy trăm thu rồi.
Bạch Nhạn Phi nói: “Bọn tôi bí mật đến Phụng Thiên, không tiết lộ cho ai cả.”
“Ừ, đến rồi là được, tối ngay nghỉ ngơi cho tốt đi, ngày mai có việc để làm đấy.” Diệp Vô Phong liếc nhìn Đường Trảm.
Đường Trảm vội giải thích: “Em cũng mới vừa thấy chị dâu đến, thật ra họ mới đến mười mấy phút thôi, em chưa kịp báo cho anh.”
Bạch Nhạn Phi nhìn Diệp Vô Phong thật sâu, đứng dậy: “Vậy được, thành công đưa tổng giám đốc Âm đến bên cạnh giám đốc Phong rồi, chúng ta đi nghỉ thôi.”
Diệp Vô Phong nói: “À, Nhạn Phi, cô đợi một chút.”
Trong lòng Bạch Nhạn Phi lộp bộp một tiếng: Chẳng lẽ anh muốn để mình ở lại?
Tim cô ấy đập điên cuồng, cả người đột nhiên đình trệ, sau đó chầm chậm quay người lại nói: “Chuyện gì?”
Diệp Vô Phong nói: “Tôi ở Phụng Thiên, tìm hiểu được một người đại diện cho vua của Đông Bắc. Ngày mai anh ta sẽ đến, cô và Thư Âm đến gặp anh ta đi.”
“À, vâng, mấy giờ?” Trong lòng Bạch Nhạn Phi đầy thất vọng.
Diệp Vô Phong nói: “Anh ta là Dương Chấn Hoa, nói là sáng sẽ đến, có thể bảy giờ đến đấy.”