“Hả? Sao mà anh Đại Tùng có thể quan tâm đến tôi chứ! Tôi cũng chỉ là tay sai của anh ấy thôi! Ông ơi! Ông làm ơn tha cho cháu đi! Cháu thật sự không hạ độc hại Tú Anh! Cháu thề!” Miệng mồm Nhị Năng vẫn trơn tru như cũ.
Diệp Vô Phong không để ý đến gã, tiếp tục cầm gạt tàn thuốc lên.
“Cháu gọi! Cháu gọi! Cháu gọi là được chứ gì!” Nhị Năng cố gắng giãy dụa, nhưng rồi gã phát hiện tay Diệp Vô Phong hệt như chiếc kiềm sắt, gã giãy thế nào cũng không giãy ra được.
“Giỏi, ông đọc số đi, tôi gọi, sau đó ông bình tâm lại, cố mà tỏ ra bình thường. Nếu không, tôi đập nát đầu ông.” Diệp Vô Phong nói xong liền cầm cái ghễ bên cạnh lên, chiếc ghế làm bằng gỗ lim cứ thế bị nghiền thành bột trong tay Diệp Vô Phong!
Trong nháy mắt, Nhị Năng trợn to mắt, gã biết mình bị đánh một trận này không oan chút nào! Tên Diệp Vô Phong này là một cao thủ sở hữu sức mạnh cực lớn!
Bạch Tinh Đồng ở một bên không ngừng quan sát, trong lòng thế mà lại có chút thấp thỏm, cách này cũng chỉ có Diệp Vô Phong dám làm, cô ta là cảnh sát, không thể dùng những thử đoạn tàn nhẫn như vậy được.
Hơn hết, nếu cô ta nói mình muốn làm như vậy thì sẽ bị kỉ luật.
Thậm chí, vừa rồi cô ta đánh ngất cô gái kia, nếu bị tố cáo thì cũng sẽ bị thẩm tra.
Cô ta không biết Diệp Vô Phong có thể làm đến mức nào, thậm chí cô ta còn cảm thấy hối hận, mình là cảnh sát, lẽ ra không nên theo Diệp Vô Phong làm những chuyện này.
Nhưng nếu để Diệp Vô Phong đi một mình, cô ta sẽ lo lắng. Không ai ở bên cạnh giúp Diệp Vô Phong sao mà được? Lỡ đối phương là cao thủ thì sao?
Cô ta không đến trường hợp, nếu đối phương là cao thủ mà Diệp Vô Phong đánh không thắng nổi, thì có cô ta ở đây cũng chỉ giữ chân anh mà thôi.
“Ai đó? Nửa đêm còn phiền ông mày nghỉ ngơi à?” Đại Tùng thấy số gọi đến là số lạ thì rõ ràng rất không kiên nhẫn.
“Anh Đại Tùng, em là bầu gánh Nhị Năng đây! Ở đây em có chuyện quan trọng muốn nói với anh! Đúng rồi, em đang ở bên trong biệt uyển hội sở!” Nhị Năng nói nói khép nép.
“Nhị Năng? Là cái thằng bộ dạng như lang thang ấy hả, chuyện quan trọng gì nữa? Mày nghĩ mày cản được chuyện chủ tịch ra nước ngoài à? Đệch mợ!” Đại Tùng định cúp máy.
“Anh Đại Tùng! Chuyện này thật sự rất quan trọng! Liên quan đến cậu Lôi đó! Anh nhất định phải tự qua đây xem thử, em nói thật đấy!” Nhị Năng chợt nghĩ, lập tức nhắc đến cậu Lôi.
“Ồ? Chuyện liên quan đến cậu Lôi à? Thằng nào ăn gan cọp dám gây chuyện với cậu Lôi hết hả? Ông đến cắt tr1m nó!” Anh Đại Tùng nghiến răng đáp: “Được lắm, mày chờ đấy! Nếu dám gạt tao, tao đánh gãy từng khớp xương của mày.
Nhị Năng bị dọa đến muốn thăng thiên, nhưng chưa đợi gã kịp giải thích, Đại Tùng đã cúp điện thoại.
Đồng thời, Nhị Năng cũng thở phào một hơi, vừa lo lắng: Nếu tên cao thủ trước mặt có thể chỉnh được Đại Tùng thì còn cơ, nhưng nếu tên này không phải đối thủ của Đại Tùng, mình lừa gã ta như vậy… Hậu quả thật chẳng dám nghĩ nữa!
Gã càng nghĩ càng thấy sợ, toàn thân run liên tục, nước tiểu trong quần cũng không dùng được, chảy xuống lỏng tỏng.
Cô gái bị Bạch Tinh Đồng khống chế vừa tỉnh dậy đã bị Bạch Tinh Đồng dùng khăn bịt miệng lại, đôi mắt to tràn đầy sợ hãi, không ngừng chớp chớp.
Quách Đại Chủy thấp thỏm nói: “Cậu này, tôi… Tôi có thể đi được chưa?” Ý ông ta là, tìm được Nhị Năng thì ông ta cũng xong việc rồi, tiếp tục ở lại sẽ không được yên ổn! Nếu có thể đi thì nên đi ngay!
Diệp Vô Phong lạnh lùng nhìn ông ta một cái, ông ta sợ đến co rúm, không dám nói nữa.
Rầm rầm! Lúc tiếng đập cửa vang lên, hai người Quách Đại Chủy và Nhị Năng đồng loạt sợ đến run lẩy bẩy.
Anh Đại Tùng cường tráng xuất hiện! Diệp Vô Phong rốt cuộc sẽ đối phó ra sao?
Hai người cùng nhìn Diệp Vô Phong, cậu ta thật sự sẽ đi mở cửa à? Khi cánh cửa mở, cảnh tượng lúc đó sẽ như thế nào?
Bạch Tinh Đồng dùng chất giọng dịu dàng nói: “Mời vào!”
Thoắt cái Diệp Vô Phong đã đến cửa phòng, hờ hững nhìn cánh cửa sắp mở.
“Nhị Năng, mày đặc biệt gọi tao đến đây là có chuyện gì? Dám gọi tao đến vào giờ này à?” Giọng nói hống hách của Đại Tùng vang lên.
Đại Tùng vừa mới xông vào được nửa người thì nhận thấy ở sau cánh cửa ra vào có người!
Đại Tùng dù sao cũng là cao thủ gần tới cấp Tông Sư, cho nên anh ta lập tức dừng lại, muốn lùi lại.
Vù! Bàn tay của Diệp Vô Phong đưa ra nhanh như chớp, vô cùng chính xác tóm lấy cổ Đại Tùng!
Cùng lúc đó, Diệp Vô Phong giơ chân ra chặn, trực tiếp làm Đại Tùng ngã trên mặt đất. Hơn nữa khi anh ta ngã xuống đất, Diệp Vô Phong đã khống chế hai tay của Đại Tùng, ép đầu gối phải của anh vào lưng Đại Tùng đè chặt trên mặt đất!
Bụp! Diệp Vô Phong thậm chí còn đưa chân ra đá cho cửa đóng lại. Toàn bộ quá trình không mất đến một giây.
Còn Quách Đại Chủy và Nhị Năng chỉ nhìn thấy hình ảnh cuối cùng xảy ra, chứ cũng không thấy rõ Diệp Vô Phong đã khuất phục Đại Tùng như thế nào cả.
“Này? Cậu là ai? Mà dám ở trên địa bàn của ông đây làm hại ông đây?”
Cả người Đại Tùng không thể động đậy, giãy dụa một hồi cũng vô dụng, trong lòng thầm chấn động, nhưng ngoài miệng vẫn không yên. Dù sao anh ta cũng tung hoành ở Phụng Thiên này đã lâu rồi, Đại Tùng có bao giờ bị đẩy xuống đất như thế này đâu?