Vì vậy, bà ta rú lên quái dị:”Được! Mấy đứa nhóc, tụi bây chờ đó! Tao đây Tạ Đại Cước nếu như không chỉnh đốn được hai đứa bây, tao theo họ tụi bây!”
Nói xong, bà ta cũng không quan tâm vụ tư vấn nữa, chật vật chạy ra khỏi văn phòng luật sư.
“Hai vị, các vị chọc ra phiền toái lớn rồi, đắc tội với chủ tịch Tạ, ài, phải làm sao đây.” Trương Kiến Đức cười khổ: “Chủ tịch Tạ là người sẽ không buông tha cho người khác, đợi lát nữa nhất định sẽ dẫn người qua trả thù, văn phòng của tôi thế nào cũng bị đập nát, hai vị nên đi nhanh đi.”
Thì ra, trước đó Trương Kiến Đức cũng không biết thân phận của bà Tạ, cho đến khi bà nói đến tập đoàn Tạ thị, Trương Kiến Đức mới đột nhiên ngỡ ra: thoạt nhìn bà ta giống một bà oán phụ, vậy mà lại là chủ tịch tập đoàn Tạ thị!
Bà chủ tịch Tạ này, vốn tên là Tạ Đại Cước, về sau làm ăn lớn rồi, đổi tên của mình thành Tạ Ngọc Thanh.
Nhưng mà lúc nãy dưới tình huống tức mụ đầu, theo thói quen sử dụng tên vốn có của mình.
Diệp Vô Phong tự nhiên nói: “Luật sư Trương, buổi tư vấn của tôi vẫn chưa xong, sao có thể đi?”
Trương Kiến Đức lau một đầu mồ hôi lạnh: “Vị khách này! Ngài muốn tư vấn, nhưng chúng ta đổi chỗ đã được không? Ví dụ như là quán cà phê ở phía trước, hai vị đến quán cà phê đó đợi một chút, tôi sẽ tới liền, được không?”
Diệp Vô Phong lắc đầu: “Quán cà phê? Tôi đã đưa tiền tư vấn, không muốn lại đưa thêm tiền cà phê đâu.”
“À! Được được! Tiền cà phê, tôi trả! Hai vị tự nhiên gọi! Uống cà phê gì cũng được!” Trương Kiến Đức gấp muốn chết! Nếu như Tạ Đại Cước quay lại, hai kẻ mạnh chạm mặt, cái văn phòng luật sư nhỏ bé của mình sẽ thảm lắm!
Diệp Vô Phong ra đến bên ngoài, Bạch Tinh Đồng đi khởi động xe, anh đi gọi điện thoại cho Đường Trảm: “Tìm chút việc cho cậu làm, lập tức tìm nơi gọi là tập đoàn Tạ thị ở thành phố Phụng Thiên, thu mua lại cho tôi.”
Đường Trảm chỉ trả lời một chữ: “Được.” rồi cúp điện thoại.
Anh ta không cần hỏi lý do, càng không cần hỏi thời gian, bởi vì là ‘lập tức’!
Hơn nữa, chuyện này không cần anh ta đích thân đi làm, chỉ cần dặn cấp dưới, tự nhiên sẽ có người hoàn thành thuận lợi, hơn nữa sử dụng thủ đoạn gì, cũng không cần Đường Trảm bận tâm.
Thần lực vương của Long Môn, không chỉ có tiền tài ngang ngửa một quốc gia, còn có đoàn đội lớn mạnh, bất kể là ở phương diện chiến lực, hay là phương diện buôn bán, đều cực kì mạnh, sấm rền gió cuốn.
Kít! Kít! Tiếng thắng xe chói tai vang lên, có hai chiếc xe việt dã Land Rover, chặn đầu xe của Bạch Tinh Đồng!
Tám tên đàn ông cao lớn, từ trên Land Rover bước xuống, mang theo khí thế áp bách mạnh mẽ, đi về phía Diệp Vô Phong.
“Dừng tay!” Bạch Tinh Đồng đẩy cửa xe bước xuống, nhỏ giọng quát.
Có hai tên to con, trong tay cầm gậy bóng chày, nghiêm mặt đi về phía Bạch Tinh Đồng.
“Đánh cho tao! Người đánh cho tàn phế, xe đập cho nát!” Tiếng rống giận của Tạ Đại Cước vang lên.
Trương Kiến Đức vừa mới chuẩn bị ra ngoài, nhìn thấy tình cảnh này, sợ đến mức lập tức trở vô, kêu to: “Mau đóng cửa! Mau đóng cửa!”
Tám tên đàn ông Đông Bắc cao to, đối phó một đôi tình nhân nhỏ, trong quan niệm của Trương Kiến Đức, kết quả đã định sẵn rồi.
Anh ta không có năng lực bảo vệ đôi tình nhân này, chỉ cầu tự lo cho bản thân mình thôi.
Nhưng mà, ngay lúc nhân viên cấp dưới của anh ta đóng kĩ cửa, từ bên trong cửa thuỷ tinh nhìn ra, cảnh tượng bên ngoài làm anh ta cực kì kinh ngạc!
Tám tên Đông Bắc cao to, giống y như tờ giấy, hiện tại đã ngã rạ trước cửa văn phòng luật sư! Hơn nữa ai nấy đều nhìn chật vật đến cùng cực!
Dù là cô gái trong đôi tình nhân nhỏ kia, vẫn đang ở tư thế hiên ngang, rõ ràng là cô đã quật hai tên trong số đó!
Hiện tại, gậy bóng chày đang ở trong tay cô gái kia!
Trương Kiến Đức vừa mới lau một đầu mồ hôi lạnh, giờ lại ra nữa: Trời ơi, đôi tình nhân này thật sự chính là chiến thần hạ phàm!
“Tạ Đại Cước, có gan đừng chạy!” Bạch Tinh Đồng cầm theo gậy bóng chày, nhìn qua Tạ Đại Cước đang vội bỏ trốn, cô cũng khó lòng tin, bà phụ nữ trung niên này, vậy mà có thể chạy lạ như vậy? Xe Land Rover cũng không cần nữa sao?
Diệp Vô Phong vẫy vẫy tay với Trương Kiến Đức: “Ra đây đi! Rắc rối đã được giải quyết rồi.”
Mặc dù bên ngoài đang là trời đông giá rét, Trương Kiến Đức trên mặt vẫn đầy mồ hôi to như hạt đậu, nhìn tám tên đàn ông cao to còn đang ngã trên đất, anh ta nơm nớp lo sợ đứng ở cửa ra vào văn phòng luật sư: “Ờm, vị tiên sinh này, phiền anh đến đây nói đi.”
Thì ra, hai chân của anh ta đang run, căn bản không đi qua được.
Bạch Tinh Đồng đem xe đậu lại chỗ cũ, Diệp Vô Phong xách theo gậy bóng chày, ở trước mặt mấy tên đàn ông kia vòng nửa vòng: “Tụi mày nghe cho rõ, ai còn dám đối đầu với tao, tao sẽ đánh gãy hai chân của thằng đó, cút!”
Vèo! Diệp Vô Phong đột nhiên vung mạnh gậy bóng chày, đám đàn ông đang ngã dưới đất, loạng choạng bỏ chạy, chỉ hận cha mẹ sinh mình chỉ có hai chân.
“Vị tiên sinh này, mời vào trong, mời vào trong.”
Trương Kiến Đức hận không thể gập cong eo đụng đất, dẫn hai người Diệp Vô Phong lên lầu hai, nơi này quả nhiên có một gian phòng rất yên tĩnh, đóng cửa, sẽ giống như cách biệt với thế gian.