Tiêu Ngưu Nhi vừa ra khỏi phòng thẩm vấn đã thấy Tiêu Sắc Và Tiết Phi đứng ở bên ngoài. Sau đó thì thấy Diệp Vô Phong bước ra khỏi phòng thẩm vấn cùng một cô gái đẹp đến không tưởng trong bộ quân phục. Tiêu Ngưu Nhi lập tức mở to mắt: “Chị mau nhìn kìa.”

Tất nhiên, Tiêu Sắc vừa liếc mắt đã nhìn thấy được vẻ đẹp động lòng của Du Kinh Hồng, lại khinh bỉ nhìn cậu ta: “Có gì đáng xem hả?”

Tiêu Ngưu Nhi thở dài: “Chị, người ta thật sự rất đẹp đó! Chị cũng đừng quá đau lòng.”

Tiêu Sắc giơ chân đạp cậu ta một cái: “Cậu không thể yên lặng một chút sao?”

Tiêu Ngư Nhân bị đạp liền ngây ngô cười, không nói nữa.

“Lên xe.” Du Kinh Hồng lái xe từ trong khu quân sự đi đến, ra hiệu Diệp Vô Phong lên xe.

Quách Vạn Phúc từ xa nhìn thấy cảnh tượng này, đột nhiên nói: “Cục trưởng La, chẳng lẽ cái tên Diệp Vô Phong này là chồng của sĩ quan Du sao?”

Cục trưởng La lắc đầu: “Cậu nghĩ ai cũng lạm dụng quyền hạn như cậu à?”

“Này, Cục trưởng La, tôi trước giờ chưa từng lạm quyền nha! Ông đừng có mà vu khống!” Quách Vạn Phúc tất nhiên không chịu thừa nhận, sau đó lẩm bẩm nói: “Dù sao thì tôi cũng cảm thấy Diệp Vô Phong và Du Kinh Hồng chắc chắn có quan hệ mờ ám.”

Cục trưởng La thờ dài: “Đây là mệnh lệnh từ trên đưa xuống, anh hiểu được thì thi hành, không hiểu được cũng phải thi hành. Đừng có ở đây phàn nàn với tôi, cũng đừng có mà đi bôi nhọ lãnh đạo!”

Cục trưởng La cũng rất tức giận, thậm chí sau đó còn tìm đến Thành ủy: “Bí thư Kỳ, chuyện ngày hôm nay thật sự không thể chấp nhận được.”

Bí thư Kỳ nói: “Cục trưởng La, nguyên tắc của Đảng ông cũng đã nắm rõ, phải phục tùng mệnh lệnh. Hơn nữa, phục tùng mệnh lệnh là trách nhiệm thiêng liêng của mỗi người quân nhân.”

Cục trưởng La biện hộ: “Nhưng tôi là cảnh sát, tôi có nhiệm vụ trừng trị tội phạm theo quy định của pháp luật!”

Bí thư Kỳ nhìn ông ta chằm chằm, lắc đầu nói: “Cục trưởng La, ông chỉ cần biết những đạo sĩ ở Tiềm Long Quan là gián điệp là được rồi.”

“Nhưng chúng ta không có bằng chứng!” Cục trưởng La không can tâm.

Bí thư Kỳ cau mày nói: “Sao ông cứ ngoan cố vậy hả? Người xưa có câu: Xem bói ra ma, quét nhà ra rác còn ông bớt soi mói chuyện của người khác một chút không được à?”

Cục trưởng La nhìn thẳng vào mắt bí thư Kỳ: “Bí thư Kỳ, nếu đây là mệnh lệnh của ông đối với cục Công an, thì ông thật khiến cho tôi phải ngạc nhiên đấy. Ông có còn là một bí thư Kỳ tận tụy với dân, trung thành với Đảng không vậy?”

Bí thư Kỳ trừng mắt: “Ông cứ thế mà chấp hành đi! Đừng ở đây nói mấy lời thừa thãi đó với tôi!”

“Được rồi.” Cục trưởng La chỉ có thể buồn bã ra về.

Du Kinh Hồng đưa bốn người bọn họ đến trụ sở chính của công ty Hoa Cường, sau đó dừng xe, chỉ nói hai từ: “Xuống xe.”

Sau khi bốn người bước xuống xe, Diệp Vô Phong vẫy tay với Du Kinh Hồng: “Tạm biệt.”

Hừ! Du Kinh Hồng đạp ga, chiếc xe lao nhanh đi như một mũi tên!

Tiêu Sắc đến gần Diệp Vô Phong, nhỏ giọng nói: “Đừng nhìn nữa, người ta đã đi rồi.”

Diệp Vô Phong lúng túng cười: “Lần này hình như đã gây phiền phức cho cô ấy rồi.”

Tiêu Sắc chua chát nói: “Có gì phải sợ chứ, hôm khác lại dỗ dành một chút là được thôi mà.”

“Hả?” Diệp Vô Phong trở lại vẻ mặt lạnh lùng: “Cô vừa nói gì?”

Tiêu Sắc giật mình: “Tôi có nói gì đâu.” Sau đó chạy vào công ty.

 

“Chủ tịch Diệp đã trở lại!”

“Tổng giám đốc Tiêu cũng trở lại rồi!”

Mười giờ sáng, công ty Hoa Cường vô cùng náo nhiệt!

Chủ tịch Diệp trở thành trụ cột của toàn bộ công ty Hoa Cường. Trong vài giờ sau tai nạn của anh, toàn bộ nhân viên của công ty Hoa Cường đã rơi vào trạng thái vô cùng lo lắng. Giờ nghe tin anh đã trở về, mọi người nhanh chóng dùng nhiều cách liên hệ để cho đồng nghiệp của mình cùng biết tin vui này!

“Diệp Vô Phong!” Ngay lập tức Lâm Thư Âm chạy ra khỏi thang máy, trực tiếp lao đến chỗ Diệp Vô Phong đang cười nói vui vẻ với các nhân viên.

Ôm lấy thân hình cường tráng của Diệp Vô Phong, Lâm Thư Âm khóc nức nở, nước mắt chảy dài, không thể kiềm chế được, dù trước mặt có rất nhiều nhân viên, nhưng cô cũng bỏ qua hình tượng của chính mình.

Mặc dù chỉ có một đêm, Diệp Vô Phong không quay lại nhưng nỗi sợ hãi mà cô đã trải qua là không thể tưởng tượng được.

Bạch Nhạn Phi theo cô ra khỏi thang máy, cũng kìm không được nước mắt khi nhìn thấy cảnh này, nhưng cô ấy là người đầu tiên vỗ tay.

Bốp bốp… Tiếng vỗ tay vang lên khắp nơi, khuôn mặt tươi cười của các nhân viên đều tràn ngập nước mắt.

Tiêu Sắc cũng rất vui vẻ, nói: “Cảm ơn sự quan tâm của mọi người, cảm ơn nhiều.”

Cô ta đột nhiên cao giọng nói lớn: “Tôi đã quyết định sản nghiệp của Hồng bang và công ty Hoa Cường sẽ thành lập một tập đoàn, lấy tên là tập đoàn Hoa Cường. Mọi người thấy thế nào?”

Nghe vậy, Lâm Thư Âm vội vàng rời khỏi vòng tay của Diệp Vô Phong, nhìn Tiêu Sắc, nói: “Tổng giám đốc Tiêu, chuyện này không cần thiết phải làm như vậy đâu?”

Tiêu Sắc nói: “Hơn nữa, chủ tịch tương lai của tập đoàn Hoa Cường sẽ là cô, Lâm Thư Âm. Nhạn Phi và tôi sẽ là trợ lý cho cô.”

Lâm Thư Âm nhanh chóng từ chối: “Không được đâu.”

Bạch Nhạn Phi nói: “Cái gì mà không được? Hay chính vì…..”

Các nhân viên hoan hô ầm ĩ: “Tốt quá.”

“Tuyệt vời!”

“Muốn xây dựng một liên minh mạnh mẽ, phải xây từng bước một!”

“Thật đáng chúc mừng!”

Sảnh tầng một đã trở thành một nơi vui vẻ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play