Một khi đã tìm được cửa vào của hầm giấu bảo vật rồi thì không còn gì phải do dự nữa hết, Diệp Vô Phong từ cửa vào kia chui tọt vào trong luôn.

Bên trong có một cầu thang gỗ dẫn xuống dưới, đạp lên có hơi đong đưa, vừa xuống được hai mét, Diệp Vô Phong để ý thấy cạnh tay cũng có một nút bấm nữa, anh kéo một cái, quả nhiên, nút bấm này dùng để khôi phục lại cơ quan về với trạng thái ban đầu.

Diệp Vô Phong không mở đèn flash trên điện thoại lên, bởi vì anh phát hiện ra rằng, căn động này càng đi xuống càng trở nên rộng rãi, quan trọng hơn là trên đỉnh động vậy mà còn khảm cả dạ minh châu?

Diệp Vô Phong nhịn không được tỉ mỉ ngắm nhìn mấy lần, cảm thấy cũng không phải thứ đáng giá tới vậy, chỉ là mấy thứ có thể tự phát sáng thôi.

Trước mặt có một bậc thềm hướng xuống dưới, Diệp Vô Phong cảm nhận được đi ra khoảng vài chục mét, bước xuống rồi chắc cũng cao tầm ít nhất từ bảy đến tám mét, phía trước có một khúc quanh, xoay người một trăm tám mươi độ là một con đường dài khoảng năm đến sáu mét, đằng trước có cửa kính, Diệp Vô Phong vừa bước vào, cánh cửa kính kia tự động mở ra hai bên, chừa cho Diệp Vô Phong một con đường vừa đủ để anh vui vẻ bước qua.

“Chao ôi! Hàng công nghệ cao nghe.” Khả năng cảm nhận của Diệp Vô Phong không phải dạng nhạy bình thường, anh căn bản không cần dùng mắt nhìn, đã biết ngay trước mặt là một căn phòng siêu bự, có khi phải hai trăm mét vuông hoặc hơn, thiết kế bên trong cực kì tinh tế, trên mỗi bức tường đâu đâu cũng có két sắt mật khẩu với túi bảo hiểm các thứ.

Mấy cái két và túi này có rất nhiều cái được làm bằng hợp kim của nhôm, hoặc cũng có túi được làm bằng da bò, nhiều nhất là két được làm bằng sắt.

“Ghê thật chứ, Mộ Dung Hào Giang đúng là giỏi he, vậy mà tích được bao nhiêu là của lạ. Hôm nay tới đây, mình giàu to rồi.” Diệp Vô Phong nhìn trái nhìn phải, ngẩng đầu, lần này trên trần nhà vậy mà được khảm dạ minh châu thật! Hơn nữa vừa hay có hai viên, cách nhau khoảng tám mét, phát sáng lập lánh, chiếu rọi khắp căn phòng, sáng trong rõ nét!

Đối diện với nhiều két sắt và két khóa mã quá, Diệp Vô Phong không biết phải bắt đầu mở từ đâu.

Hơn nữa, muốn tìm thấy bức họa nổi tiếng “Nhất Lộ Liên Thăng” đáng giá trên vài tỷ trong cái đống túi, két các thứ này, không biết phải tới lúc nào mới tìm thấy đây? Diệp Vô Phong bỗng cảm thấy nản.

Quan trọng là, bức họa nổi tiếng có tên “Nhất Lộ Thiên Thăng: kia, rốt cuộc trông như thế nào trời? Làm thể nào để kiểm định là thật hay giả? Diệp Vô Phong nào có biết đâu!

Rất nhiều người từng thực hiện ước mơ đẹp là đi tìm bảo vật được giấu trông kho bảo vật, nhưng khi hầm bảo vật của Mộ Dung Hào Gia xuất hiện trước mặt Diệp Vô Phong thì đây lại không phải chuyện khiến anh vui vẻ gì cho lắm.

Ở giữa còn bày ra một bộ bàn ghế bằng vàng nữa, còn có giá sách bằng gỗ Hoàng Hoa Lê, trên mặt bàn còn để rất nhiều sách được bao bởi da bò! Không cần nhìn, chắc chắn là bản vừa cổ vừa quý vừa hiếm nhể?

Kiểm tra thử một chút chiếc ghế quan có vẻ đến từ thời nhà Tống, Diệp Vô Phong cầm trong tay, cân thử, quả nhiên rất ư là nặng.

Hơn nũa trên ghế và trên bàn đều rất sạch sẽ sáng bóng, không dính chút bụi nào, chắc là thường xuyên có người lui tới, mà ngoại trừ Mộ Dung Hào Giang ra, chắc cũng chẳng còn ai khác.

Diệp Vô Phong thầm nghĩ: Đến con trai của ông ta Mộ Dung Trí còn chưa được vào đây, xem ra cái nơi này chỉ có một mình Mộ Dung Hào Gia mới được vào thôi.

Nhưng điều khiến Diệp Vô Phong cảm thấy kì lạ là, nếu Môn Dung Hào Giang đã không cho người khác vào rồi, sao lại thiết kế cơ quan đơn giản như thế nhỉ? Diệp Vô Phong tiện tay kéo một cái là có thể mở ra được, hơn nữa còn rất ư thuận lợi mà chụt tọt vào trong cơ?

Nhưng mà cái này không quan trọng! Diệp Vô Phong tính bắt đầu tìm đồ!

Quả nhiên, ở đây có tất cả các dụng cụ luôn, công cụ chuyên mở gói, các loại dao nhỏ, keo dính, silicone, thế mà lại có cả công cụ chuyên dùng mở túi mới ghê chứ.

Nhưng mà, nhiệm vụ của Diệp Vô Phong là phá hoại.

Keng soạt soạt, Diệp Vô Phong chọn ra một cái túi được bọc bởi bao da bò trong đống bảo vật, dùng dao mở ra, bên trong hiện ra một cuộn trục cuốn, Diệp Vô Phong nhẹ nhàng gật đầu: Có thể hôm nay ăn may rồi, lần đầu lôi ra lại lôi được ngay cái mình cần này!

Tốn biết bao nhiêu là sức mới có thể mở ra một bao da bò được bao cực kì chặt, lấy quyền trục ra, Diệp Vô Phong cẩn thận từ từ mở ra, tôm hả? Là tôm do Tư Bạch Thạch Đích hả?

Diệp Vô Phong tiện tay vứt sang một bên, cũng không thèm cuộn lại luôn, lập tức đi mở một cuốn trục được bao bởi bao da khác…

Trương Đại Thiên? Phắn! Lưu Hải Lật? Tạm biệt luôn! Đường Dần? Bai!

Những bức tranh trong tay Diệp Vô Phong bị anh vứt đi, nếu để những người trong giới chuyên môn nhìn thấy, chắc chắn sẽ mắng Diệp Vô Phong là một tên phá gia chi tử.

Những bức họa đó, cho dù Tư Bạch Thạch Địch chỉ tiện tay vẽ vài nét cũng đã đáng giá trên chục triệu bạc rồi.

Nếu thực sự là bản gốc do Đường Dần vẽ, thì giá trị của nó cũng phải trên vài trăm triệu đồng!

Hơn nữa, những bức họa cổ thế này nếu như bảo quản không cẩn thận, thường xuyên để nó tiếp xúc với không khí, khẳng định rất nhanh sẽ không còn dùng được nữa! Thế này gọi ngắn gọn là lãng phí của trời nha!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play