Khi chưa được gọi tới, bọn họ là những con chuột đang ngủ đông, một khi thức giấc sẽ hoàn thành nhiệm vụ mà Vua Chuột bàn giao.
Muốn điều tra nhà họ Mộ Dung có bao nhiêu con chuột, trừ khi bắt được Vua Chuột, bằng không, dù có bắt được con chuột cầm đầu đang tiến hành nhiệm vụ, cũng không có cách nào phá hủy toàn bộ tổ chức của chuột, bởi vì dù là con chuột cầm đầu, nhưng đó cũng chỉ là tạm thời, tất cả con chuột đều phải làm việc dưới sự lãnh đạo của Vua Chuột.
Nhân viên Bạch Kiên Cường của Hoa Cường, hơn ba mươi tuổi, mua nhà tại nội thành Hoa Hạ, tới giờ cũng là trụ cột của bộ phận kế hoạch, năng lực làm việc cũng xuất sắc, được Lâm Thư Âm cùng Bạch Nhạn Phỉ khen ngợi nhiều lần.
“Bà xã, hôm nay công ty phát tiền thưởng, năm nghìn tệ đó! Chúng ta chúc mừng một cái?” Bạch Kiên Cường cực kì vui vẻ: “Đi khách sạn Mỹ Thụ Loan, anh mời em đi ăn đồ nhật, đưa con chúng ta Bạch Tiểu Mao theo cùng nhé.”
“Được! Ông xã, anh giỏi thật, em yêu anh chết mất.” Tề Anh là vợ của Bạch Kiên Cường, là bạn học thời đại học của ah ta, trước đây cũng là một sinh viên đạt nhiều thành tích cao, nhưng từ khi sinh Bạch Tiểu Mao, cô cũng chỉ có thể làm bà chủ trong gia đình, may mắn thu nhập của Bạch Kiên Cường rất cao, đủ cung ứng cho ba miệng ăn trong gia đình.
Quả nhiên, một nhà ba người Bạch Kiên Cường đi tới khách sạn ttc, chọn một phòng bình thường nhưng ăn uống rất thoải mái.
Thề Anh nói: “Chồng là, công ty Hoa Cường mấy ngày nay ăn nên làm ra à! Thậm chí có thể thưởng cho anh 5000 tệ.”
Bạch Kiên Cường cười nói: “Tổng giám đốc Lâm nói, hạng mục nâng cấp bến cảng tương lai đã đi vào quỹ đạo, bộ phận kế hoạch chúng ta có công đầu tiên, sẽ có tiền thưởng lì xì! Đúng rồi, tổng giám đốc Diệp mới là người tài giỏi, theo lời đồn đại, anh ta mới là thần tiên, cứu được tổng giám đốc Lâm của chúng ta, đánh bại đám lưu manh nhà Mộ Dung đó.”
Tề Anh cau mày nói: “Dòng họ Mộ Dung là một dòng họ lâu đời, năm đó anh xin việc ở đó cũng không được chọn đây.”
Bạch Kiên Cường thở dài: “Người ta không vừa mắt người mới như anh đó! Tề Anh, hôm nay em có vẻ xinh hơn mọi hôm đó.”
“Thật sao?” Tề Anh vừa nhìn lên thì thấy một người phục vụ bước vào nở nụ cười nói: “Anh Bạch, quản lý của chúng tôi muốn gặp anh.”
“Quản lý của anh?” Bạch Kiên Cường giật mình: “Có chuyện gì không?”
Nhân viên phục vụ mỉm cười nói: “Quản lý của chúng tôi nói, ngài Bạch hôm nay trùng hợp là vị khách thứ 88.888 của chúng tôi. Cho nên mọi chi phí tối nay của ngài được miễn phí, hơn nữa còn thêm 10.000 tiền thưởng, chẳng qua lúc nhận tiền thưởng, khách sạn chúng tôi cần ngài hỗ trợ quay chụp, rất đơn giản.”
“A…? Tốt quá!” Cả nhà nhảy dựng lên vui mừng, đặc biệt là Bạch Tiểu Mao, muốn đi quay video ngay lập tức.
Tề Anh nói: “Tiểu Mao! Chuyện như vậy con không nên tham gia, ở đây ăn với mẹ đi.” Cô cũng là người từng đi làm lâu năm, nhìn mặt đoán người một cái đã biết nhân viên phục vụ chỉ muốn mời một mình Bạch Kiên Cường, chứ không muốn mẹ con họ đi chung.
Quả nhiên nhân vien phục vụ gật đầu nói: “Đúng vậy, quản lý của chúng tôi chỉ mời một mình ngài Bạch, xin mọi người hợp tác, cảm ơn.”
Tề Anh vẫy tay với Bạch Kiên Cường: “Đương nhiên chúng tôi sẽ hợp tác rồi…! Anh mau đi đi! Nhớ nói vài lời khen tốt cho khách sạn mtl, anh nghĩ sẵn trong đầu đi! Haha!”
Tề Anh thực sự vui mừng, miễn phí? Thậm chí có thêm 10.000 tiền thu nhập? Số tiền đó không hề nhỏ với nhà bọn họ…!
“Con trai, con muốn ăn thêm gì không? Cứ việc gọi, không phải tiếc tiền.”
Bạch Tiểu Mao đã năm tuổi to mắt nhìn mẹ mình: “Mẹ, con sao phải tiếc tiền? Người ta miễn phí cho chúng ta đó! Mẹ đừng nghĩ con không hiểu chứ.”
Bạch Kiên Cường đi theo nhân viên phục vụ tới phòng quản lý, gõ cửa đi vào, nhân viên phục vụ đóng cửa phòng ngay sao đó.
Bạch Kiên Cường mặt mày vui vẻ nói: “Ngài quản lý, tôi thực sự là vị khách số 88.888 của khách sạn ư? Thật may mắn quá.”
Trên mặt bàn vị quản lý xếp mười xấp tiền đỏ au, đúng là 10.000 tệ, bên cạnh còn có một túi quà đỏ thẫm, không biết bên trong có cái gì.
Vị quản lý mỉm cười nhìn Bạch Kiên Cường: “Ngài Bạch, chúc mừng ngài.”
Hai người bắt tay một cái, quản lý nói: “Ngài Bạch, ngài thực sự may mắn, chúc mừng ngài.”
Bạch Kiên Cường chuẩn bị nói lời cảm ơn, nhưng lời chưa kịp dứt khỏi môi thì vị quản lý đã xua tay nói: “Ngài Bạch, phần thưởng của anh đây. Cảm ơn đã hợp tác.”
Bạch Kiên Cường lập tức đứng lên, hưng phấn cất tiền vào trong túi quà tặng kia, chuẩn bị rời đi.
Quản lý cầm một con chuột ngọc màu trắng được điêu khắc cực kì tinh xảo, anh ta đưa cho Bạch Kiên Cường xem và nói: “Ngài Bạch, còn có một chuyện nữa. Phiền anh xem cái này một chút, anh có nhận ra nó không?”
Bạch Kiên Cường vừa bỏ tiền vào túi quà, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy con chuột ngọc kia, nụ cười trên mặt cứng lại: “Hử, Vua Chuột? Anh là Vua Chuột?”
Từ năm năm trước, vì cuộc sống mà tham gia vào tổ chức con chuột này, Bạch Kiên Cường đã biết rõ vận mệnh của mình sẽ gắn liền với con chuột, sau này anh phải nhận lệnh từ Vua Chuột, nếu không tổ chưcs con chuột này sẽ không ngại bất kì thủ đoạn nào trừng trị kẻ phản bội, đó không phải thủ đoạn hung ác bình thường, anh từng may mắn nhìn thấy một đoạn video trừng phạt kẻ phản bội.
Từ năm năm trước, vì cuộc sống mà tham gia vào tổ chức con chuột này, Bạch Kiên Cường đã biết rõ vận mệnh của mình sẽ gắn liền với con chuột, sau này anh phải nhận lệnh từ Vua Chuột, nếu không tổ chưcs con chuột này sẽ không ngại bất kì thủ đoạn nào trừng trị kẻ phản bội, đó không phải thủ đoạn hung ác bình thường, anh từng may mắn nhìn thấy một đoạn video trừng phạt kẻ phản bội. truyện tiên hiệp hay
Nhưng mặc kệ mọi chuyện như thế nào, con chuột lúc ấy cung cấp cho Bạch Kiên Cường đủ tài chính để sống, nói cách khác, với thu nhập hiện tại của Bạch Kiên Cường mà muốn mua nhà tại Hoa Hạ chính là nằm mơ giữa ban ngày.