Mộ Dung Lễ dán mắt vào gã ta: “Tạ Đông Sơn, ông cũng không thể lật lọng được!”

Tạ Đông Sơn lấy chi phiếu ra, vô cùng xấu hổ nói: “Tam thiếu, thật sự xin lỗi, chuyện này ở trên công ty đã biết, bây giờ tôi ngay cả chức vụ cũng khó mà giữ được. Tôi cũng không có biện pháp, chỉ có thể lập tức cung cấp xi măng cho bên công ty Hoa Cường.”

“Cái gì? Tạ Đông Sơn, chẳng lẽ ông định chơi bẩn đấy à? Không thể lại tiếp tục cung cấp xi măng cho bọn họ được!” Mộ Dung Lễ nóng nảy: “Ông có tin là nếu cậu cung cấp lại cho bên bọn họ, tôi sẽ không tha cho ông không?”

Tạ Đông Sơn khóc mếu: “Tam thiếu, tôi biết ông đại nhân đại lượng, nhưng mà nếu tôi không tiếp tục cung cấp cho bọn họ, sẽ có người được bổ nhiệm thay thế tôi, thế thì bọn họ vẫn sẽ tiếp tục cung cấp xi măng cho công ty Hoa Cường thôi.”

“Dù sao ông đã cầm tiền của tôi rồi, nếu ông không làm được việc… Hừ! Ông suy nghĩ cho kĩ!” Mộ Dung Lễ xoay người ra khỏi phòng, rầm một tiếng, đóng cửa phòng lại.

“Mau nhìn kìa, Mộ Dung Lễ ra rồi.” Lúc Tiêu Sắc nhìn thấy Mộ Dung Lễ thì có chút buồn bực: “Sao ông ta trông tức giận thế nhỉ?”

Diệp Vô Phong chớp chớp mắt: “Có khi là ông ta mót quá đấy?”

Cười ẻ! Tiêu Sắc bị anh chọc cười: “Diệp tiên sinh, anh thế mà cũng nghĩ ra được.”

Sau một lát, Tạ Đông Sơn đầu đầy mồ hôi vội chạy ra, nhìn trái nhìn phải như đang tìm ai đó.

“Chúng ta xuống thôi! Nhất định là ông ta đang tìm chúng ta đấy.” Diệp Vô Phong đẩy cửa xe ra đi xuống dưới.

“Giám đốc Tạ ông đang tìm ai đấy à?” Khuôn mặt Tiêu Sắc tươi cười chào, nhanh chân đi về phía ông ta.

“A? Giám đốc Tiêu! Cô còn ở đây à? Tốt quá rồi! Hoa An chúng tôi quyết định tiếp tục cung cấp xi măng cho bên công ty Hoa Cường các cô rồi! Hơn nữa số lượng cũng đầy đủ, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, cam đoan sử dụng tốt các dự án kiến thiết lại cảng, cũng là vì công cuộc cống hiến cho sự phát triển của Hoa Hải.” Tạ Đông Sơn bày vẻ mặt nịnh nọt.

“Ơ.” Tiêu Sắc không thích ứng nổi với thái độ như tắc kè hoa của ông ta, không nhịn được liếc về phía Diệp Vô Phong một cái.

Người phía sau lập tức nháy mắt lại, ý là: đừng đồng ý với ông ta.

Đầu óc Tiêu Sắc cũng chuyển rất nhanh, lập tức kéo cánh tay Diệp Vô Phong nói: “Tạ tổng, tôi với Diệp tiên sinh định đi uống trà, không tiện nói chuyện công việc.”

“Ơ? Tiêu tổng! Cô hãy nghe tôi nói đã, tôi vừa gọi cho Lâm tổng của các cô, cô ấy nói cô đang ở quán trà, cô đi uống trà, muộn một chút cũng có sao đâu!” Giọng Tạ Đông Sơn gần như cầu xin.

“Muộn một chút? Khó mà được, Diệp tiên sinh không thể chờ chúng ta được.” Tiêu Sắc cho Diệp Vô Phong một ánh mắt, tiếp tục kéo Diệp Vô Phong đi về phía quán trà.

“Phịch!” Tạ Đông Sơn trực tiếp quỳ xuống: “Giám đốc Tiêu, xin cô bàn chuyện công việc với tôi một lát thôi, tôi cầu xin cô!”

“Này!” Tiêu Sắc có thế nào cũng không nghĩ đến Tạ Đông Sơn sẽ thật sự quỳ xuống, cô ta kinh ngạc nhìn Diệp Vô Phong, vội vàng xoay người: “Giám đốc Tạ, ông đừng như vậy, mau đứng lên đi!”

Tạ Đông Sơn có thể không gấp sao? Vừa rồi giám đốc Lý nói với ông ta, trong vòng nửa tiếng mà không thể tiếp tục hợp tác để cung cấp xi măng cho công ty Hoa Cường thì sẽ lập tức khai trừ Tạ Đông Sơn, đổi một người phụ trách khác phụ trách khu Hoa Hải.

Nếu Tiêu Sắc không bàn chuyện công việc với ông ta, ông ta sẽ lập tức thất nghiệp! Bát cơm này cũng không phải quý giá bình thường đâu, hàng năm đều có thu nhập hơn ba tỷ.

Vì thu nhập hơn ba tỷ, một cái quỳ gối của Tạ Đông Sơn cũng đáng.

Diệp Vô Phong lại ngăn Tiêu Sắc: “Đỡ ông làm gì? Nếu không có Tạ Đông Sơn, còn có thể có Vương Đông Sơn, Trương Đông Sơn, đến lúc đó, hạng mục của chúng ta vẫn tiến hành bình thường. Không cần để ý đến loại tiểu nhân này.”

Tiêu Sắc nhếch môi: “Vậy, giám đốc Tạ, ngại quá, Diệp tiên sinh nói thì tôi phải nghe.”

“A? Diệp tiên sinh!” Tạ Đông Sơn khóc đến mức mặt mũi lem nhem, vội đi về phía Diệp Vô Phong, dập đầu một lần lại một lần: “Diệp tiên sinh, cậu tha cho tôi một lần đi mà, để tôi tiếp tục cung cấp xi măng cho Hoa Cường!”

Tiêu Sắc chưa từng thấy qua trường hợp như thế, tên Tạ Đông Sơn này uống lộn thuốc à? Lúc trước thì vênh váo hống hách, căn bản không thèm để ý tới Hoa Cường bọn họ à? Bây giờ sao lại lật mặt nhanh thế?

Diệp Vô Phong nói: “Nếu ông đồng ý hai điều kiện của tôi, thì ông có thể tiếp tục cung cấp xi măng.”

Anh cố ý hướng về phía Tiêu Sắc làm động tác gõ mõ, ý là muốn lừa người!

“Được được! Tôi đồng ý, cái gì tôi cũng đồng ý!” Tạ Đông Sơn đã không còn đường lui, chỉ có thể liên mồm đồng ý.

Diệp Vô Phong nói: “Thứ nhất, ông tự vả mặt mình năm mươi cái, bây giờ bắt đầu. Thứ hai, tất cả xi măng cung cấp cho Hoa Cường mỗi bao so với giá xi măng trung bình trong thành phố đều phải rẻ hơn một phần trăm.”

“Hả?” Tạ Đông Sơn bắt đầu tự vả mặt mình, nhưng khi nghe thấy giá phải rẻ hơn một phần trăm, cũng không khỏi sửng sốt, vội nói: “Diệp tiên sinh, cái này không được đâu! Nếu là như thế, tôi không có cách bàn giao với tổng công ty!”

Trong lúc ông ta nói chuyện, trên tay vẫn không ngừng tự vả mặt.

Tiêu Sắc càng thêm nghi hoặc: ‘Đầu óc Tạ tổng có vấn đề à?’

Diệp Vô Phong lôi Tiêu Sắc đi: “Nếu giám đốc Tạ không đồng ý thì chúng ta đi thôi, đi uống trà.”

“Tôi đồng ý!” Vẻ mặt Tạ Đông Sơn lộ vẻ đau lòng sâu sắc, vẫn tiếp tục tự vả mặt: “Tôi đồng ý! Tất cả xi măng, cho dù là loại nào thì toàn bộ đều sẽ giảm một phần trăm!”

Thịt đau, gan đau, lại thêm lòng đau! Một phần trăm cũng không phải là con số nhỏ! Ít nhất cũng khiến Hoa An phải chịu thiệt hơn ba mươi ba tỷ! Đương nhiên, Tạ Đông Sơn cũng không phải không có cách nào, chỉ là sẽ phải chịu bị phê bình thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play