Bát Tí Hải Thần nói: “Phú hào cấp thế giới, bên người đều có những vệ sĩ vô cùng lợi hại. Đến lúc đó, chúng ta nghĩ cách dùng tiền thuê những cao thủ đó, trực tiếp tuyên chiến với Diệp Vô Phong!”
“Sao? Được đó! Nhân nhi, việc này con làm đi!” Mộ Dung Hào Giang có chút phấn khởi, “Gửi thư tuyên chiến cho Diệp Vô Phong, thời gian vào ngày ba mươi tháng mười một, địa điểm thì ở sân vận động của chúng ta.”
Mộ Dung Nhân gật đầu: “Vâng!”
“Ngài Diệp, Mộ Dung Nhân phái người đưa thư tuyên chiến qua đây, ngài xem qua một chút.” Hàn Kỳ tiếp nhận một lá thư tuyên chiến từ trong tay bảo vệ, đưa tới trước bàn làm việc của Diệp Vô Phong.
Diệp Vô Phong mỉm cười gật đầu, rất tùy ý mà mở lá thư tuyên chiến kia ra: “Hửm? Ngày ba mươi tháng mười một? Không còn bao lâu nữa! Tam trang hai tháng? Này thật tốt quá.”
Có thể gi3t ch3t hai người con trai của Mộ Dung Hào Giang mà không la lên, thật ra Diệp Vô Phong đã ở một địa vị cao chót vót trong giang hồ rồi, uy tín cũng càng ngày càng tăng.
Nhưng phía bên Mộ Dung Hào Giang, lại không hề thả lỏng giám sát Diệp Vô Phong và công ty Hoa Cường, bất kỳ một hành động nhỏ nào của công ty Hoa Cường, cũng đều muốn khống chế trong tay mình.
Tuy rằng Diệp Vô Phong đã chịu sự giám sát của cả cảnh sát và Mộ Dung thế gia, vẫn làm theo ý mình, ra ngoài đi dạo phố, mua sắm, thậm chí còn đi ra ngoài giải trí, dường như căn bản không quan tâm.
Cái này làm cho người phụ trách giám sát của Mộ Dung thế gia, vô cùng phẫn nộ! Cảnh sát Quách Vạn Phúc cũng cảm thấy, tên tiểu tử Diệp Vô Phong này quá huênh hoang! Thời kỳ nhạy cảm, anh ta không thể khiêm tốn một chút sao?
Đương nhiên, cách giám sát hai bên cũng không giống nhau.
Cách giám sát của Mộ Dung thế gia, hoàn toàn là đang âm thầm, không dám chạm mặt với Diệp Vô Phong.
Mà Quách Vạn Phúc lại phái người, có đôi khi trực tiếp dứt khoát xong xuôi, thoải mái hào phóng để cho Diệp Vô Phong thấy rõ ràng: Chúng tôi chính là đang giám sát anh!
Cái này không, Diệp Vô Phong nhìn như đang đi dạo phố, sau đó tùy ý đi vào một cửa hàng thức ăn nhanh ven đường, chuẩn bị ăn một chút gì.
Kết quả, Quách Vạn Phúc mang theo một người ăn mặc trang phục cảnh sát, liền đi đến.
Quách Vạn Phúc mặc cảnh phục, tự mình ngồi đối diện với Diệp Vô Phong: “Anh Diệp, hi vọng cậu vẫn khoẻ từ khi chúng ta không gặp lại.”
Diệp Vô Phong đã đặt xong cơm, cố ý ngó trái ngó phải, giả bộ làm lơ Quách Vạn Phúc, nhíu mày nói: “Sao tôi lại cảm thấy, hình như có hai con chó chuẩn bị cắn tôi nhỉ?”
“Cậu!” Quách Vạn Phúc gầm lên, lập tức khiến thực khách xung quanh hoảng sợ, toàn bộ trở nên yên tĩnh.
Diệp Vô Phong nói: “Quấy rầy người khác ăn cơm, là điều vô cùng không lễ phép.”
Quách Vạn Phúc phẫn nộ đến cực điểm, nhìn chằm chằm vào mắt Diệp Vô Phong, hạ giọng nói: “Diệp Vô Phong, cậu cũng không cần kiêu ngạo ở trước mặt tôi. Sớm hay muộn tôi cũng sẽ tìm ra được chứng cứ phạm tội của cậu, đưa cậu vào ngục giam!”
Diệp Vô Phong vẫy vẫy tay giống như đuổi ruồi bọ: “Được rồi, tôi biết rồi, hy vọng đội trưởng Quách ông có bản lĩnh đó. Tôi tới mua cơm, ông quả thật muốn quấy rầy tôi ăn cơm sao?”
Quách Vạn Phúc tiếp tục trầm giọng nói: “Mộ Dung Nghĩa và Mộ Dung Tín đều là cao thủ, có thể gi3t ch3t bọn họ im hơi lặng tiếng, chỉ có cậu Diệp Vô Phong.”
Diệp Vô Phong ghét bỏ nhíu nhíu mày: “Tôi nói này đội trưởng Quách, đầu óc ông đang có vấn đề phải không? Chẳng lẽ Bát Tí Hải Thần không làm được sao? Ông quá khinh thường vị cao thủ đệ nhất Hoa Hải này rồi sao?”
“Cậu…” Khi Quách Vạn Phúc còn muốn nói điều gì nữa, Diệp Vô Phong duỗi tay chỉ ra bên ngoài cửa hàng, ý tứ là: Mời đi cho.
Quách Vạn Phúc chỉ có thể hậm hực rời đi, ngồi lên chiếc xe ở ngoài cửa hàng thức ăn nhanh giận dỗi.
Không bắt được sơ hở Diệp Vô Phong phạm tội, giám sát nhiều ngày không tiến triển chút nào, mỗi lần tiếp xúc với Diệp Vô Phong, đều sẽ lâm vào thế bất lợi, nhưng đại đội trưởng Quách ông ta không có biện pháp nào với anh!
“Ngài Diệp, bố mẹ Đinh Thiến xảy ra tai nạn xe!” Giọng nói của Tiêu Tường trong điện thoại, có vẻ có chút nôn nóng.
“Cái gì? Ở đâu?” Diệp Vô Phong chỉ ăn một nửa, đột nhiên đứng lên, “Chia sẻ vị trí cho tôi, tôi lập tức qua đó!”
“Vâng.” Tiêu Tường lập tức cúp điện thoại, phát vị trí qua đó.
Diệp Vô Phong cũng không trách cứ cô, mặc dù Diệp Vô Phong yêu cầu cô cử người bảo vệ cha mẹ Đinh Thiến, nhưng tai nạn ngoài ý muốn lại vẫn luôn xảy ra, Tiêu Tường cũng không phải thượng đế, không có khả năng ngăn cản tai nạn xe xảy ra.
Nhìn thấy Diệp Vô Phong vội vàng đi ra, lái xe liền đi, Quách Vạn Phúc vung tay lên: “Đuổi theo!”
Giao thông thành phố Hoa Hải, chắc hẳn là nhìn chung không bị tắc nghẽ, cho nên, Diệp Vô Phong lái xe thẳng đến nơi xảy ra chuyện, ước chừng hơn hai mươi phút.
Hai vợ chồng già đã được đưa đến bệnh viện, Tiêu Tường đã phái người đi theo qua đó, cô còn phải ở lại đây, thăm dò hiện trường cùng nhóm cảnh sát.
“Ngài Diệp! Nơi bọn họ xảy ra chuyện chính là ở đây! Kia, kia chính là tài xế gây ra chuyện!” Tiêu Tường chỉ về phía người trẻ tuổi cách bảy tám mét đang ngồi xổm dưới tán cây hút thuốc.