Oanh! Đột nhiên vang lên một tiếng nổ vang trời, hai tảng đá to cách đường khoảng mấy chục mét nhanh như chớp lăn xuống!

Hai tảng đá to lăn xuống cũng không gây ra tiếng động quá lớn, có chút im ắng, nhưng Diệp Vô Phong vẫn luôn cảnh giác đột nhiên cảm thấy được có chuyện gì đó!

“Tình hình có biến! Tiếng gì thế?” Diệp Vô Phong lập tức cảm nhận được có chuyện, là người dẫn đường, anh lập tức nói vào trong bộ đàm vô tuyến, “Có chuyện xảy ra!”

Kít! Tiếng phanh chói tai cùng lúc vang lên.

“Ha ha……” Một tiếng vang vang lên, ở trên sườn núi gần đường quốc lộ có một bóng dáng đang bay nhanh về phía bọn họ!

Nhìn qua giống như là một con chim khổng lồ, cơ hồ là bay trên không trung, không chạm tới đất.

Ầm! Hai tảng đá to rơi xuống trên đường.

“Nguy hiểm quá!” Diệp Vô Phong cũng hoảng sợ, may là anh phanh lại đúng lúc, nếu không, nếu anh tiếp tục chạy với tốc độ đó, hai tảng đá to rơi trước xe bọn họ hơn mười mét kia quả thật có thể đúng lúc rơi vào xe của anh!

Đương nhiên sau khi bụi đất từ hai tảng đá lắng xuống, cũng chặn luôn cả đường đi của bọn họ! Đoàn xe của bọn họ đã không thể đi tiếp.

“Xuống xe! Chú ý ẩn náu! Tựa vào một bên!” Diệp Vô Phong lập tức đưa ra mệnh lệnh của mình.

Nếu đối phương đã tỉ mỉ bày ra lần tập kích này, có lẽ bọn họ sẽ có súng!

Diệp Vô Phong nếu đã mang theo đám người Tiết Phi, đương nhiên anh cũng muốn dùng năng lực của anh, bảo vệ an toàn cho tính mạng của bọn họ

Mười mấy người lập tức xuống xe, đẩy cửa đi ra, ngay cả cửa xe cũng không đóng, cầm theo vũ khí của mình, chạy tới một bên, áp người vào vách đá, chú ý quan sát tình huống bốn phía.

“Đối phương có một cao thủ, đang tới gần đây, mọi người chú ý an toàn của bản thân, tôi tới nghênh chiến.” Diệp Vô Phong liếc mắt đã thấy dáng người của Bát Tí Hải Thần, anh chắc chắn đám Tiết Phi căn bản không phải là đối tượng mà Bát Tí Hải Thần nhắm tới, bởi thế nhất định không thể khiến bọn họ phải hy sinh vô ích.

“Vâng! Mọi người cầm chắc vũ khí, chuẩn bị chiến đấu!” Tiết Phi hét to một tiếng, “Mã Vũ, Hàn Kỳ, giữ chắc súng lục!”

 

“Ngang tay? Tại sao tôi lại cảm thấy dường như cậu Diệp đang chiếm thế thượng phong!”

“Đúng vậy! Tôi cũng cảm giác chắc chắn Bát Tí Hải Thần sẽ thua.”

Tiết Phi quả thực bó tay: “Các người thể chuyên tâm một chút không, quan sát kỹ xem anh Phong ra tay như thế nào, ít ra có thể sẽ học tập thêm được gì đó.”

“Anh Phi, anh đừng nói đùa, mấy nhân vật bé nhỏ như chúng tôi không thể học nổi được võ công của cậu Diệp đâu.”

“Đúng vậy, cậu Diệp chính là chim ưng bay lượn trên bầu trời, còn chúng tôi chỉ là côn trùng ăn cỏ, không cùng cấp bậc với ngài ấy.”

Tiết Phi dứt khoát ngậm miệng lại, không ngờ cái đám này lại nói nhiều mấy lời vô nghĩa như vậy.

“A…” Diệp Vô Phong hét lên một tiếng, cơ thể đột nhiên nhảy lên cao bốn mét, bay ra như một quả pháo, bắn về phía Bát Tí Hải Thần. trên đường lao tới, cơ thể Diệp Vô Phong thay đổi, hai chân ở phía trước hoàn toà mở ra, tại thành hình một cái kéo.

Tuyệt chiêu anh chuẩn bị thi triển là một tuyệt chiêu vô cùng lợi hại, gọi là Cá sấu treo cổ!

Mặc dù các cao thủ cấp bậc Đại Sư đều có thể sử dụng tuyệt chiêu này, nhưng mà từ tay chiến thần Diệp Vô Phong thi triển ra, cho dù là về uy lực hay sức lực, đọ chính xác thì đều hơn hẳn cái cấp bậc trên.

Nếu như tuyệt chiêu này do cao thủ cao Đại sư thi triển ra thì Bát Tí Hải Thần có thể không thèm để ý, bởi vì gã ta chỉ việc vung tay lên là có thể đánh ngã đối phương!

 

Nhưng mà Bát Tí Hải Thần không dam sdungf phương thức thô bạo đơn giản này để đối phó với chiêu này của Diệp Vô Phong.

Bởi vì công lực Diệp Vô Phong vừa thi triển ra đã khiến cho trái tim gã ta vô cùng chấn kinh.

Gã ta có thể cảm giác được, sau khi đánh hơn năm trăm chiêu, gã ta bởi vì tuổi già sức yếu cho nên đã rơi vào thế hạ phong, nếu như mà cứ tiếp tục đánh nữa thì ông ta sẽ thua không chút nghi ngờ!

Bởi vậy, khi Bát Tí Hải Thần nhìn thấy Diệp Vô Phong thi triển tuyệt chiêu này thì lui sang một bên, sau đó giơ tay phải lên cao làm một cái ký hiệu, ý là: ‘Gia chủ, nổ súng đi!”

Mộ Dung Hào Giang đã ngắm bắn, nhưng vẫn chưa tìm ra được cơ hội thích hợp để nổ súng.

Trong tầm ngắm, ông ta có thể thấy rõ Bát Tí Hải Thần đang ra hiệu với mình.

Nhưng mà có thể Diệp Vô Phong lúc này vẫn đang phi lao trong không trung, hơn nữa tốc độ còn rất nhanh, ông ta không biết có thể bắn trúng hay không.

Thế nhưng mà Bát Tí Hải Thần đã ra tay ám chỉ, ông ta không còn lựa chọn nào nữa.

“Pằng!” Cuối cùng Mộ Dung Hào Giang đã nổ súng.

Trong suốt nửa sau trận chiến, trong lòng Diệp Vô Phong luôn có cảm giác nguy hiểm mãnh liệt, nhưng anh cũng không nói rõ được nguyên nhân.

Nhưng cái cảm giác nguy hiểm to lớn kia vẫn luôn bao phủ lấy anh, khiến cho anh không thể không phân tâm trong trận chiến kịch liệt với Bát Tí Hải Thần.

Tốc độ của đạn súng bắn tỉa rất nhanh, bởi vậy người bị trúng đạn chỉ có thể nghe thấy tiếng súng sau khi bị trúng đạn.

Mà Diệp Vô Phong lại vô cùng nhạy bén với súng đạn, nhưng anh không biết sự nguy hiểm này sẽ đến từ phía nào.

Khi viên đạn của súng bắn tỉa còn cách Diệp Vô Phong một đoạn, anh đột nhiên co rút cơ thể ở giữa không trung, làm một động tác kẹp chân!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play