“Diệp Vô Phong, anh ta quả thật là quá lợi hại! Con và bốn vị thiếu gia cùng nhau tấn công anh ta, thế mà anh ta vẫn có thể đánh được tôi.” Thiết Lôi ở trước mặt sư phó không hề giấu diếm mà nói ra.
“Hả?” Tay Thần Bát Tý Hải nắm chén trà chợt dừng ở không trung: “Kể lại xem nào, xem xem rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Anh ta buông chén trà, đặt tay lên cổ tay của Thiết Lôi.
Thiết Lôi vô cùng hổ thẹn: “Sư phó, là đệ tử vô năng.”
“Nói lại tình huống lúc đó.” Bát Tí Hải Thần lạnh giọng nói.
Vài phút sau, ánh mắt Bát Tí Hải Thần dần trở nên sắc bén: “Hử? Thiết Lôi, con xác định, đối phương dưới sự tấn công cùng lúc của bốn người gia tộc Mộ Dung, thật sự không bị thương?”
Thiết Lôi cẩn thận nhớ lại một chút tình huống lúc đó, lấy thái độ vô cùng quả quyết gật đầu: “Vâng, sư phó. Lấy kinh nghiệm của con thì anh ta chỉ là có chút mỏi mệt, nhưng cơ thể quả thật không có chỗ nào bị thương.”
“Ồ.” Bát Tí Hải Thần dừng ở ánh mắt của Thiết Lôi, biết anh ta không có nói dối.
“Sư phó, con đi nghỉ ngơi.” Thiết Lôi kính cẩn vái chào Bát Tí Hải Thần.
“Ừ, con đi đi. Thiết Lôi, ở chỗ thầy còn có chút thuốc trị thương, con cầm lấy đi.” Bát Tí Hải Thần mở ngăn kéo bên trong tủ của mình ra, lấy ra một bình sứ, đưa cho Thiết Lôi.
“Cám ơn sư phó.” Thiết Lôi nhận bình sứ, sau đó vội vàng rời đi.
Bát Tí Hải Thần lâm vào trầm tư: cơ thể của Thiết Lôi có thần công hộ thể, còn hơn công phu phải khổ luyện Kim Chung Cháo Thiết Bố Sam linh tinh gì đó, ít nhất phải cao hơn đến hai bậc, nhưng trúng một chiêu của đối phương đã bị thương rất nghiêm trọng!
Nói như thế, tên Diệp Vô Phong này chẳng phải ít nhất cũng ở cảnh giới Chiến Thần ư? Nếu là nói như vậy, giang hồ của Hoa Hải, sẽ phải đổi chủ một lần nữa ư?
Bát Tí Hải Thần đương nhiên không cam lòng, gã ta làm ra vẻ thoải mái, đi tới chỗ của Mộ Dung Hào Giang.
“Hải Thần? Cậu nhất định là có việc, đúng không?” Mộ Dung Hào Giang cũng xem như đã trải qua vô vàn chuyện trên giang hồ, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu nội tâm của Bát Tí Hải Thần.
Bát Tí Hải Thần khẽ gật đầu: “Gia chủ, tình thế trước mắt của Hoa Hải thật sự là tình thế hỗn loạn.”
“Hả? Rốt cuộc đã ra chuyện gì?” Mộ Dung Hào Giang ngẩn ra.
Bát Tí Hải Thần liền đem lời của thiết Lôi miêu tả về quá trình chiến đấu với Diệp Vô Phong, lại khen ngợi Mộ Dung Hào Giang một lúc, sau đó nói: “Thoạt nhìn, Diệp Vô Phong đi vào Hoa Hải, cũng không phải không có nguyên nhân. Có lẽ, anh ta chính là nhằm vào gia tộc Mộ Dung mà tới!”
“Đúng là giỏi giang thật!” Mộ Dung Hào Giang cười lạnh: “Chỉ bằng một Diệp Vô Phong ư? Cho dù cả người anh ta có là sắt thép, liệu chống lại được bao lâu? Công phu cao cường thì sao? Cao thủ đã chết ở trong tay thuộc hạ dưới quyền của chúng ta chỉ một mình cậu ta thôi à?”
Trong ánh mắt của Bát Tí Hải Thần cũng lộ ra hung ác: “Gia chủ, coi như hai lão già chúng ta lại có dịp liên thủ rồi.”
Mộ Dung Hào Giang đứng lên, đi về một cái tủ nằm sâu trên tường, từ trong đó lấy ra một cái bọc giống vỏ bọc của đàn vi-ô-lông, chậm rãi mở ra, bên trong thế mà lại là một cây súng trường có thể ngắm bắn!
Cây súng trường được bảo dưỡng rất tốt, hiển nhiên là Mộ Dung Hào Giang thường xuyên bảo dưỡng.
Bát Tí Hải Thần chậm rãi gật đầu: “Gia chủ, khả năng bắn súng của ngài, sẽ không bị tụt lùi rồi đấy chứ?”
Mộ Dung Hào Giang ngạo nghễ nói: “Nhớ năm đó tôi là vua bắn tỉa của bộ đội đặc chủng, những năm gần đây, tuy rằng không còn dùng súng nữa, nhưng tôi vẫn thường xuyên luyện tập. Hải Thần, chỉ cần cậu có thể ngăn cậu ta lại, tôi khẳng định có thể một phát bắn chết cậu ta.”
Bát Tí Hải Thần nở nụ cười: “Rất tốt! Gia chủ, tôi cảm thấy, có thể thừa dịp đại hội thi đua, ngăn cản bọn họ tham gia thi đấu, về phương diện khác, chỉ cần Diệp Vô Phong dám lộ diện, liền bắn chết cậu ta.”
“Được, tôi sẽ bảo người của tôi một chút, để cậu ta cử người phối hợp với chúng ta. Cần phải lên kế hoạch đầy đủ, làm cẩn thận một chút. Nếu không, bây giờ là xã hội pháp trị, một khi khiến cảnh sát phát hiện là hành động của chúng ta, chỉ sợ cũng chẳng có chuyện gì tốt đẹp đâu.” Mộ Dung Hào Giang nghiêm mặt nói.
Bát Tí Hải Thần gật đầu: “Đúng thế, bây giờ khắp nơi đều có cảnh sát, nếu muốn tránh bọn họ, quả thật rất khó. Cho nên, cho người thuê chuyên gia điện tử đến, làm tê liệt hết các camera trên đường, đây là điều vô cùng cần thiết.”
“Tập kích trên đường bọn họ đi đại hội thi đua? Kế hay!” Mộ Dung Nhân vừa nghe được đề nghị, nhất thời mừng rỡ: “Bố, bố cứ sắp xếp đi, có cần con làm gì nữa không?”