Mộ Dung Nhân trả lời: Chú Tư này quả thật là không coi ai ra gì. Lúc có việc thì không liên lạc được. Chú Hai, chú cảm thấy công ty Hoa Cường kia có thật là có thực lực cạnh tranh với chúng ta không?
Mộ Dung Nghĩa trả lời: Chuyện này rất khó nói, nhưng em thấy, công ty xây dựng của nhà Mộ Dung chúng ta nhất định là có chất lượng cao hơn.
Mộ Dung Nhân bỗng nhiên nói: Hay là nhân lúc trời tối chúng ta đi cảnh cáo công ty Hoa Cường kia một chút?
Mộ Dung Nghĩa nói: Được.
Từ sau khi Diệp Vô Phong tiếp quản công ty Hoa Cường, tòa nhà tổng bộ của công ty Hoa Cường gần như biến thành tòa thành không có đêm.
Bởi vì nhân viên ở nơi này gần như tăng ca thâu thêm làm việc hết ngày này đến ngày khác. Đương nhiên, tiền lương cũng tăng thêm gấp bội.
Cho dù là bảo vệ của Hoa Cường, bây giờ cũng đi tuần cả ngày lẫn đêm. Trong nhóm bảo vệ ngoại trừ Tiết Phi, Mã Vũ, Hàn Kỳ và các cao thủ, thì nay lại thêm một người nữa đó chính là Tiêu Ngưu Nhi.
Đêm nay, lúc Tiêu Sắc đi ra khỏi tòa nhà trùng hợp gặp ngay Tiết Phi đứng ở phía đối diện.
“Tổng giám đốc Tiêu, cô đây là? Ra ngoài hít thở không khí sao?” Bên cạnh Tiết Phi có bốn người bảo vệ nữa cũng nhìn về phía Tiêu Sắc mỉm cười.
Tiêu Sắc gật đầu: “Đúng vậy, vân là không khí bên ngoài thoải mái hơn. Sao rồi? Không xảy ra tình huống gì chứ?”
Tiết Phi gật đầu: “Trước mắt vẫn chưa xảy ra chuyện gì.”
Tiêu Sắc bỗng nhiên nói: “Hả? Đằng xa kia sao có nhiều xe vậy?”
“Kít”. Một đợt tiếng phanh xe chói tai vang lên, Tiêu Sắc lập tức cảnh giác hét lên một tiếng: “Có chuyện rồi! Tập hợp ngay lập tức!”
Tiết Phi nhanh chóng quát vào bộ đàm: “Tất cả nhân viên bảo vệ ở Hoa Cường chú ý, đến tập hợp ở cửa trước ngay lập tức! Có người xấu đến gây chuyện! Nhanh lên!”
Tiêu Sắc lo lắng đối phương mang theo súng nên bảo mọi người lui về cửa chính tổng bộ.
Hơn bốn mươi bảo vệ sau khi tiếp nhận mệnh lệnh của Tiết Phi liền tập hợp ở cửa chính, cầm trong tay các loại vũ khí như là gậy gộc.
Đội xe của đối phương dần dần tăng lên, cà số lượng người đến cũng nhanh chóng tăng lên rất nhiều.
Hai mắt Tiêu Ngưu Nhi tỏa sáng lấp lánh: “Ôi chao! Có hơn trăm người! Cái này có thể tạo thành trận đánh lớn nha!”
Tiêu Sắc nói: “Tình hình của quân địch không rõ. Mọi người không nên ra tay tùy tiện, chỉ cần giữ vững già nhà là được.”
Đối phương có hơn trăm người, chia thành hai đội, từ từ đi về phía cửa chính, dần dần đến gần.
Tiêu Sắc lập tức nói: “Ngưu Nhi, cậu và Tiết Phi phụ trách bên trái. Tôi và Mã Vũ, Hàn Kỳ phụ trách bên phải! Kiên quyết không thề để cho bất cứ kẻ nào xông vào!”
“Được!” Tiêu Ngưu Nhi đồng ý một câu, lập tức hướng về phía tiểu đội bên trái hét to: “Đám ranh con kia, mau đến đây! Ông nội mi không chờ được nữa rồi! Tao muốn bắt đầu đánh người rồi! Mau đến đây đi!”
Tiêu Sắc cầm trong tay hai cây gậy ngắn, đứng cùng một chỗ với Mã Vũ, Hàn Kỳ.
Mã Vũ nói: “Tổng giám đốc Tiêu, cô đừng đứng phía trước quá gần. Nơi này nguy hiểm.”
Tiêu Sắc vừa quan sát tình hình quân địch vừa nói: “Đối phương không có vũ khí nóng, mọi người không cần lo lắng. Mã Vũ, Hàn Kỳ, các cậu dẫn người đến bảo vệ cổng bên phải cho thật tốt.”