Mã Vũ và Hàn Kỳ cùng nhau nhìn về phía Diệp Vô Phong, tất cả mọi người đều rất nôn nóng.

Bất chợt! Lá bùa bị đốt lên kia đã hóa thành tro tàn, nhưng dường như đám tro tàn kia lại mang theo một luồng năng lượng không rõ ràng nào đó, chui vào cơ thể của Tiết Phi!

Đám tro thì ở lại bên ngoài, còn nguồn năng lượng kia thì dung nhập vào người Tiết Phi.

Mộ Dung Trí đứng dậy, sau đó từ từ ngồi lại vào xe lăn, trên đầu chảy đầy mồ hôi.

“Đã xong rồi sao?” Mã Vũ thấy Tiết Phi vẫn không có bất kỳ phản ứng nào, nghi ngờ hỏi dò.

Tiết Phi đang ngồi trên giường bệnh bỗng nhiên ngồi dậy, đôi mắt mở thật to, cả người anh ta dường như bị mất đi ý thức, ánh mắt trống rỗng.

“A!” Tiết Phi hét thảm một tiếng. Sau đó anh ta xé nát quần áo của mình, giống như thể có hàng ngàn hàng vạn con côn trùng đang bò trong đó. Anh ta lăn lộn trên giường bệnh mấy vòng, rồi ngã xuống dưới giường bệnh, lại tiếp tục lăn lộn trên mặt đất.

“Khốn kiếp!” Diệp Vô Phong lập tức túm chặt cổ áo của Mộ Dung Trí, đánh ông ta hai cái: “Rốt cuộc ông đã làm gì với anh ta?”

Mộ Dung Trú cười lạnh: “Tôi đã cho cậu ta dùng bùa Âm Dương Sinh Tử. Bây giờ sống chết của tôi và cậu ta liên hệ chặt chẽ với nhau. Chỉ cần tôi chết, cậu ta cũng sẽ mất mạng ngay lập tức.”

“Cái gì?”  Mã Vũ và Hàn Kỳ đang xem xét tình trạng của Tiết Phi, sau khi nghe xong lập tức giận dữ. Tức giận đến mức gân xanh trên trán hai người nảy lên, nhưng cũng không dám đánh chết Mộ Dung Trí.

Bởi vì lúc nãy khi Diệp Vô Phong đánh Mộ Dung Trí hai cái, rõ ràng Tiết Phi cũng bị người đánh hai cái giống như vậy! Mẹ nó chứ cái này thật sự quá kỳ quái rồi!

Cái này có lẽ là một loại pháp thuật có cách vận hành rất thần bí? Khi Mộ Dung Trí nhận tổn thương, bằng một cách nào đó nó cũng sẽ chuyển lên người Tiết Phi?

Diệp Vô Phong cũng không dám tiếp tục đánh Mộ Dung Trí. Thấy Tiết Phi đã bình tĩnh lại, không tiếp tục xé quần áo của mình nữa, nhưng lại thành ra dáng vẻ rất yếu ớt.

“Anh Diệp, làm thế nào bây giờ?” Tiêu Sắc cũng chưa từng thấy loại tình huống quái dị thế này, cô ta gấp rút hỏi thăm.

Diệp Vô Phong không trả lời, nhanh chóng xé toang quần áo của Mộ Dung Trí ra. Quả nhiên, trong ngực ông ta có một túi vải được buộc rất chặt chẽ, Diệp Vô Phong lập tức cầm lấy, mở ra từng lớp một.

“Của tôi! Tên khốn kiếp kia! Nó là của tôi!” Khóe mắt Mộ Dung Trí bị rách, quát Diệp Vô Phong.

“Ngoan ngoãn một chút!” Tiêu Ngưu Nhi vung tay ra, đánh một cái lên đầu Mộ Dung Trí.

Tiết Phi đang ở bên cạnh cũng nghiêng đầu một cái, giống như cũng bị đánh như thế!

“Tiêu Ngưu Nhi! Em mau dừng tay lại cho chị!” Tiêu Sắc giật nảy mình, lập tức đẩy Tiêu Ngưu Nhi ra.

“Đó là đồ của tôi! Mau trả lại đây!” Mộ Dung Trí khàn giọng quát lên.

Ngón tay Diệp Vô Phong lướt nhanh như bay, điểm vào huyệt đạo của ông ta: “Tiêu Sắc, người này vô cùng nguy hiểm. Tìm tất cả những thứ có trên người ông ta đến đây, sao đó buộc hết chúng lại thành một mớ!”

“Được.” Tiêu sắc lập tức bảo Tiêu Ngưu Nhi tìm dây thừng đến, trói chặt Mộ Dung Trí lại, khiến cho ông ta không thể nào động đậy được nữa, sau đó tùy tiện ném xuống sàn nhà.

Trong lòng Diệp Vô Phong nóng như lửa đốt. Lúc này thật sự anh không có cách nào xử lý Mộ Dung Trí này, đành mở túi vải dầu kia ra, phát hiện ra trong đó là một quyển sách cổ bằng da dầu vô cùng lâu đời. Anh cẩn thận phân biệt từng chữ mới có thể nhìn ra tên: “Điều cơ bản về phái Long Môn của Đạo giáo.”

Mộ Dung Trí giống như con thú bị nhốt, hung ác trừng mắt nhìn Diệp Vô Phong, như thể muốn ăn tươi nuốt sống anh.

“Nhốt lại rồi tính, phải trông coi thật kỹ.” Diệp Vô Phong vẫy tay, Tiêu Sắc lập tức ra hiệu cho Tiêu Ngưu Nhi đi làm chuyện này.

Sau đó Tiêu Sắc dẫn theo nhóm người của Diệp Vô Phong đi vào một căn phòng khác: “Anh Diệp, cái tên Mộ Dung Trí này quá xảo trá rồi!”

Diệp Vô Phong thở dài: “Cũng trách tôi lúc trước không cho ông ta một con đường sống, vậy nên ông ta mới dùng cách này để đảm bảo tính mạng của mình. Haiz, quan trọng là chúng ta không hề hiểu mấy loại bí thuật của những môn phái này! Vì thế mới có thể để cho ông ta đạt được mục đích ngay trước mắt chúng ta.”

“Quyền sách bí mật này… Có lẽ là một quyển sách rất quan trọng với phái Long Môn của bọn họ.” Tiêu Sắc nhìn về phía quyển sách Trong tay Diệp Vô Phong.

Diệp Vô Phong nói: “Ừ, bây giờ tôi chỉ có thể bình tĩnh lại, nghĩ cách nghiên cứu quyển sách này một chút. Hi vọng trong thời gian ngắn sẽ tu luyện thành công.”

Tiêu Sắc gật đầu: “Được! Vậy tôi không quấy rầy anh Diệp nữa.”

Đi ra bên ngoài, Tiêu Sắc sắp nói với Tiêu Ngưu Nhi, cho dù thế nào cũng không được ngược đãi Mộ Dung Trí, để tránh cho Tiết Phi phải nhận thêm nhiều vết thương.

Đồng thời, Tiêu Sắc còn tự mình sau người đến chăm sóc hai người là Bạch Nhạn Phi và Tiết Phi. Mã Vũ ở lại đây còn Hàn Kỳ thì quay lại công ty Hoa Cường để bảo vệ Lâm Thư Âm.

Tiêu Sắc rất cẩn thận, phái Tiêu Ngưu Nhi đi theo sắp xếp của Hàn Kỳ, bảo vệ Lâm Thư Âm thêm một lượt nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play