Trước khi rời khỏi xe, Dung Thiển điều chỉnh lại suy nghĩ lộn xộn của mình. Sau khi vào văn phòng, cô nhìn thấy đội trưởng Chu đang vẫy tay với cô và nói: “Dung Thiển, bức ảnh đó đâu rồi? tôi nghe phòng chứng cứ nói mang ảnh đến đây cho mọi người cùng xem.”

Tất cả mọi người đều tò mò nhìn đến, Dung Thiển không nói gì mà trầm mặt, đem tin nhắn biển số xe đưa cho Trần Giai người phụ trách điều tra tin tức: “Giai Giai, cô giúp tôi điều tra một chút xem chủ xe này là ai?”

Trần Giai đang uống sữa đậu nành nghe cô nói vậy vội vàng buông xuống hỏi cô: “Xe này làm sao vậy?”

Dung Thiển sắc mặt âm trầm, thấy ánh mắt mọi người đang đổ dồn về mình, lúc này cô mới đem chuyện buổi sáng bị tập kích kể cho bọn họ nghe. Về chuyện xảy ra tai nạn cùng việc nhìn thấy Thẩm Kỳ thì một mực không đề cập đến.

Biết được cô đã bị theo dõi từ sáng sớm, trên người đối phương còn nghi ngờ có mang theo súng, đội trưởng Chu lập tức nghiêm túc. Dù sao đây cũng không phải chuyện nhỏ, là một cảnh sát hình sự quả thật sẽ có nguy cơ bị tội phạm theo dõi, tuyệt đối không thể sơ sẩy.

Đội trưởng Chu hỏi cô: “Dung Thiển, cô có suy đoán gì không?” Dung Thiển lắc đầu: “Không có, tôi làm cảnh sát đã năm năm cũng chưa từng đắc tội với ai chứ đừng nói là băng nhóm tội phạm có súng, trước mắt không có suy đoán gì chỉ có thể từ từ điều tra”

“Được, tôi hiểu rồi, mấy ngày nay cô cứ chú ý một chút, tuyệt đối không được hành động một mình, tổ điều tra nhiều người như vậy còn sợ không tìm được một người bảo vệ cô hay sao. Như vậy đi, để Trương Hạo đi theo cô tôi cũng yên tâm.” Đội trưởng Chu vừa nói vừa liếc nhìn Trương Hạo, người có vẻ mặt nghiêm túc khi biết rằng cô đã bị tấn công.

Đột nhiên bị gọi tên, Trương Hạo sửng sốt một chút vội vàng nói: “Được”

Dung Thiển cũng không có ý kiến gì. Trương Hạo cười hì hì đến bên cạnh cô, vỗ ngực nói: “Chị Dung, yên tâm đi, tôi khẳng định có thể bảo vệ chị thật tốt”

Dung Thiển nhìn anh ta một cái trầm giọng nói: “Ngay cả tôi cũng không đánh lại cậu còn không biết xấu hổ”

Trương Hạo xấu hổ, đành phải thấp giọng nói: “Tôi không phải là đều nhường cho chị sao, chị là con gái tôi làm sao dám nặng tay, huống chi tôi còn…” Ba chữ tôi thích chị Trương Hạo mãi không thể nói lên lời.

“Huống chi cái gì?” Dung Thiển nhíu mày, chỉ thấy cậu ho khan một tiếng rồi thấp giọng nói một câu: “Không có gì”

Dung Thiển không quan tâm chút chuyện nhỏ với cậu ta nữa, thấy mọi người đang tập trung vào việc cô bị tập kích, Dung Thiển mới nói chuyện bức ảnh cũ bị mất.

Dung Thiển nói dối một chút, nói rằng vì không cất kỹ, lúc lái xe không cẩn thận bị thổi hay ra khỏi cửa sổ, không biết bay đi đâu.

Đội trưởng Chu bây giờ quả thật không có tâm tình quan tâm loại chuyện này, nói mất thì cũng đã mất không đề cập đến nữa.

Mặc khác, sau khi đội trưởng Chu cân nhắc một chút, quyết định giao vụ án mấy hôm trước cho cô toàn quyền phụ trách, đồng thời để Trương Hạo và Trần Giai giúp đỡ cô tiếp tục điều tra.

Một mặt là vì vụ án này chỉ cần tìm ra thân phận của nạn nhân, chờ người nhà đến xác minh, khối lượng công việc không lớn, mặt khác cô không phải ra ngoài nhiều sẽ không phát sinh nguy hiểm.

Tuy nhiên đội trưởng Chu không biết rằng vụ án này không những cần cô liên tục phải ra ngoài mà còn phải xuyên không để điều tra.

Dung Thiển thì lại rất chờ mong những lời này của anh ta, cô đang có một đống hoang mang cần điều tra rõ ràng.

Trương Hạo tới hỏi cô: “Chị Dung, bức ảnh kia chị đã xem qua chưa, có thể xác minh danh tính của người đã mất không?

Nghe cậu ta nói vậy, Dung Thiển sửng sốt một chút, cô thiếu chút nữa đã quên mất thi thể kia thật sự là Thẩm Kỳ sao?

Dung Thiển hiện tại không thể xác định được, cô không trả lời chỉ mang một cái ghế đến ngồi kế bên Trần Giai bảo cô giúp mình điều tra một người tên là Nguy Long

Trương Hạo đứng sau lưng cô, tò mò hỏi: “Nguy Long là ai?”

“Một diễn viên, chính là người trong ảnh” Dung Thiển nhìn màn hình thuận miệng trả lời.

“Nguy Long?” Trương Hạo vuốt cằm suy nghĩ một hồi vẫn lắc đầu: “Chưa từng nghe qua”

Dung Thiển tưởng rằng dựa vào hệ thống thông tin trong cục có thể điều tra một ít dấu vết, nhưng Trần Giai kiểm tra đi kiểm tra lại vẫn lắc đầu, cái gì cũng không tìm ra được.

Đầu ngón tay Dung Thiển nhẹ nhàng gõ lên bàn, cô cắn môi suy nghĩ, một lúc sau viết một cái tên khác lên giấy.

Trần Giai nhìn thoáng qua: “Thẩm Kỳ? đây là ai vậy?”

“Tôi cũng muốn biết đó là ai, tóm lại cô cứ điều tra trước đi” Dung Thiển có chút gấp gáp, Trần Giai cũng không trì hoãn lập tức nhập cái tên Thẩm Kỳ vào máy tính.

Thông tin hiện ra rất nhiều, Dung Thiển lần lượt loại trừ các thông tin không liên quan, chỉ là tìm nửa ngày vẫn không có bất kỳ thông tin nào về người tên Thẩm Kỳ này.

Dung Thiển không tin sự tà mị này, cô vô tình liếc thấy một tài khoản mạng xã hội tên là Thẩm Thư Hoài trên máy tính, trên đó có một bài viết ngắn nhắc tới cái tên “Thẩm Kỳ”.

Dung Thiển vội vàng bảo Trần Giai mở vào trang chủ, với Trần Giai mà nói việc này nằm trong tầm tay. Chỉ chốc lát sau, cô đã xâm nhập vào tài khoản mạng xã hội này, mở bài viết đó lên liền phát hiện đây là tiểu sử về một nghệ sĩ mà người đó chính là Thẩm Kỳ.

Khoảnh khắc bài viết được mở ra, trên trang xuất hiện một bức ảnh chân dung đen trắng. Nhìn thấy gương mặt quen thuộc đó, Dung Thiển mặc dù đã chuẩn bị tâm lý trước nhưng cô vẫn vô cùng sửng sốt.

Trong đầu Dung Thiển không khỏi hiện lên hình ảnh lúc mình nói chuyện với anh ta, lúc anh ta nắm lấy tay đeo đồng hồ vào cho cô. Không giống như tưởng tượng, tay anh ta tuy gầy nhưng rất ấm áp và mạnh mẽ.

Mặc dù là ảnh đen trắng nhưng dung nhan của anh thật sự vô cùng xuất chúng, đôi mày kiếm kinh tế, đôi mắt tinh anh, gương mặt thanh tú có chiều sâu, tuy cách màn hình vẫn có thể cảm giác được khí chất nho nhã cao quý trên người.

Anh mặc một bộ âu phục ngồi trong xe, đôi mắt thâm thúy nhìn chăm chú ra ngoài giống như đang chào tạm biệt người yêu, trong mắt không thể che dấu được tình cảm và sự ôn nhu.

“Yo! Anh chàng đẹp trai này được đấy, chỉ tiếc sinh không cùng thời không có cách nào tận mắt mình thấy” Trần Giai cảm thán một tiếng.

Nghe cô nói như vậy, Dung Thiển mới phục hồi tinh thần lại liền thấy bên cạnh bức ảnh có ghi chú ngày tháng và thông tin của chủ nhân.

Thẩm Kỳ, nghệ danh Nguy Long, diễn viên nổi tiếng. Sinh ngày 24 tháng 7 năm 1956, mất tích vào ngày 4 tháng 5 năm 1988, nhiều năm sau đó được kết luận đã tử vong, chỉ sống đến 32 tuổi.

Đọc được thông tin đó, Dung Thiển lần đầu tiên bị ngày tháng làm cho khiếp sợ, sinh năm 1956? Vậy khi cô nhìn thấy anh ta là năm nào?

Dung Thiển xoa xoa mi tâm, nhắm mắt nhớ lại chuyện đã xảy ra trước đó. Cô nhớ rõ lúc đó mình đúng là bị tai nạn xe, tấm ảnh kia thật sự khi rơi vào tay cô thì lập tức biến mất.

Đến khi cô mở mắt liền nhìn thấy Thẩm Kỳ. Chẳng lẽ là do bức ảnh kia dẫn cô xuyên về quá khứ? Và khi máy ảnh chụp thì cô lại quay trở về, đồng thời làm cho thời gian lui về trước khoảng năm phút.

Nếu là cô của lúc trước sẽ chẳng bao giờ tin vào suy luận này nhưng trước mắt chỉ có lời giải thích này là hợp lý nhất.

Trần Giai liên tục khen ngợi: “Người lợi hại như vậy có thật sao? 18 tuổi tốt nghiệp đại học Harvard, hai bằng thạc sĩ, thông thạo bảy đến tám ngôn ngữ, biết đàn piano và violin, giành được nhiều giải thưởng của các cuộc thi quốc tế ở nhiều lĩnh vực khác nhau, diễn xuất cũng vậy giành được vô số giải thưởng từ các bộ phim do mình thủ vai.

Không chỉ có như thế, trong bài viết còn nhắc tới khi anh sáu tuổi cùng người nhà di dân qua Mỹ, lớn lên ở Mỹ, cha anh là một ông trùm kinh doanh nổi tiếng, vô cùng giàu có, có thể nói sinh ra đã ở quá vạch đích.

Lúc ấy anh vừa quay phim vừa chăm chỉ duy trì phát triển hoạt động của công ty đưa công ty ra thị trường.

Mặc dù lớn lên ở mỹ nhưng trái tim anh luôn hướng về quê hương, vì thế đã quyết định về nước tiếp tục phát triển sự nghiệp. Thẩm Kỳ thường xuyên làm từ thiện, không ai biết rằng tiền lương từ việc quay phim của anh hầu như đều quyên góp cho quỹ từ thiện, số tiền để lại cho bản thân rất ít.

Sau khi đọc xong toàn bộ, Trần Giai có chút không tin: “Nếu như mấy chục năm trước thực sự có người này, vậy tại sao một chút tin tức cũng không tìm được? Hơn nữa còn chưa từng nghe qua nhân vật này trong lịch sử điện ảnh.”

Khi tìm kiếm những bộ phim mà anh đóng, một là không có cảnh quay của anh, hai là không tồn tại. Điều này khiến Trần Giai không khỏi suy đoán: “Đây không phải là chuyện bịa ra chứ? Căn bản là người này không hề tồn tại”

“Tôi cũng cảm thấy như vậy, là giả phải không?” Trương Hạo cũng cẩn thận xem qua, phản ứng đầu tiên chính là không tin, trên đời này làm sao có một người hoàn mỹ đến như vậy.

Dung Thiển sau khi đọc xong cũng âm thầm giật mình, thì ra anh ta lợi hại như vậy sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play