Cảm xúc Dung Thiển đến nhanh, đi cũng nhanh, cô nghĩ đến một chuyện đột nhiên liền tỉnh táo lại.
Phó quản gia xuất hiện, chứng minh không bao lâu nữa cô sẽ trở về, tuy rằng biết mình không có khả năng ở mãi bên cạnh cậu, cùng cậu trưởng thành nhưng Dung Thiển vẫn cảm thấy mình không cần vui vẻ như biểu hiện vừa rồi. Nếu cậu biết cô phải rời đi sẽ đau khổ đến dường nào.
Bởi vậy, Dung Thiển thu hồi cảm xúc rất nhanh, đối với Phó quản gia Dung Thiển không giấu diếm thân phận của mình, giải thích cho ông giống như đã từng giải thích cho Thẩm Kỳ.
Phó quản gia lúc đầu không tin, du hành thời gian và không gian sao? Thật lố bịch.
Phó quản gia nữa tin nữa ngờ, cũng may có Thẩm Kỳ ở bên làm chứng ông liền tin tưởng vào cô cô nói.
Dung Thiển rất muốn biết ông có đang cầm theo máy ảnh hay không, làm bộ thuận miệng hỏi, Phó quản gia có chút kinh ngạc nói: “Làm sao cô biết tôi mới mua một cái máy ảnh?”
“Thật sao? Cái máy ảnh đâu, ông có thể ảnh không? Ông có muốn chụp ảnh không? Không không không không, vẫn là quên đi, lần sau lại nói đến việc này, hiện tại chưa phải lúc” Dung Thiển liên tục tự độc thoại một mình, tự hỏi rồi tự trả lời.
Điều này làm cho Phó quản gia choáng váng không kịp hiểu: “Dung tiểu thư, tôi quả thật có một máy ảnh, nhưng rất tiếc hiện tại vẫn chưa biết dùng, còn đang tìm tòi học hỏi, sau này có cơ hội tôi sẽ chụp cho cô một tấm ảnh” Phó quản gia khách khí nói.
Dung Thiển nghe xong không buồn ngược lại còn mừng rỡ, muốn ông nói lời phải giữ lấy lời nhất định phải chụp ảnh cho cô, tuyệt đối không được thất hứa.
Phó quản gia rất phối hợp liên tục hứa nhất định sẽ giữ lời.
Thẩm Kỳ cảm thấy có chút kỳ lạ, cậu hỏi Dung Thiển: “Vì sao chị nhất định để phải để ông ấy chụp hình cho mình?”
“Bởi vì chị thích được chụp ảnh a!” Dung Thiển biết cậu sẽ hỏi đã sớm nghĩ ra cách trả lời thật tốt. Thẩm Kỳ ừm một tiếng cũng không nghĩ nhiều.
Cứ như vậy, bí mật của Dung Thiển ở nơi đây liền có thêm một người biết. Cũng may Phó quản gia đối với Thẩm Kỳ rất tốt, đối đãi với cậu như con trai mình, Dung Thiển có thể nhìn ra Thẩm Kỳ cũng coi ông như người thân.
Từ khi Thẩm Kỳ chủ động kể chuyện mình chủ động giúp Từ Chí Vĩ cho Phó quản gia nghe, sau khí biết chuyện, ông có chút kinh ngạc nhưng liền hiểu cho cậu, Ông chỉ thương đứa nhỏ Thẩm Kỳ này mà thôi.
Ông đã nhìn cậu lớn lên từ nhỏ, sống quá khổ, gần như không một ngày nào vui vẻ cả, Phó quản gia thật sự rất sợ đứa nhỏ này sẽ phát triển lệch lạc với tính cách vặn vẹo âm u.
Chỉ là sự lo lắng này của Phó quản gia liền biến mất khi nhìn thấy nụ cười vui vẻ của Thẩm Kỳ.
Phó quản gia chưa từng thấy Thẩm Kỳ lộ ra biểu cảm thoải mái như vậy bao giờ, phảng phất như có được tự do, mà tất cả đều nhờ Dung Thiển mà có, bởi vì Thẩm Kỳ chỉ khi ở cùng Dung Thiển mới thả lỏng như vậy.
Phó quản gia phát hiện Dung tiểu thư chính là ánh sáng của cậu chủ. Nếu một ngày nào đó ánh sáng này biến mất, cậu chủ sẽ lần thứ hai rơi vào bóng tối vô tận.
Tối hôm đó, đêm khuya vắng vẻ, Dung Thiển tỉnh táo từ từ quần áo bước ra. Đứng bên giường nhìn Thẩm Kỳ hoàn toàn không biết gì chuyện xảy ra tối nay, Dung Thiển vẫn trầm mặc hồi lâu mới thờ dài không nhìn cậu nữa.
Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đêm nay là một đêm trăng sáng vốn là một đêm yên tĩnh nhưng nhất định là một đêm sóng biển mãnh liệt.
Nhan Thanh Dao chạy vội trong bóng đêm, bà không mang theo hành lý gì, chỉ cầm theo phong thư kia được bà giấy trọng ngực, đó là trân bảo duy nhất của bà. Bà đối với nơi đây không một chút lưu luyến gì.
Mắt thấy sắp thoát khỏi trang viên địa ngục này, thoát khỏi nơi Thẩm Trì giam cầm mình, Nhan Thanh Dao mừng như điên khó nén được tâm tình hạnh phúc, ngay cả bước chân cũng như đang nhảy nhót vui vẻ.
Nhanh lên, nhanh hơn nữa bà nhất định có thể trốn thoát khỏi nơi đây
“Phu nhân, trễ như vậy bà còn một mình đi đâu?”
Phía sau bất giác truyền đến âm thanh, sắc mặt Nhan Thanh Dao trắng bệch, tiếng bước chân phía sau không ngừng đến gần, Nhan Thanh Dao muốn chạy, nhưng làm sao cũng không thể di chuyển, hai chân như bị đông cứng vô luận thế nào cũng không nhấc lên được.
Cơ thể Nhan Thanh Dao không kìm được run rẩy, nhớ lại cảnh trượng bà chạy trốn thất bại lúc trước, bị Thẩm Trì nhốt lại ba ngày, đau đớn không muốn sống.
Bà quá sợ hãi, sợ hãi làm thần trí bà suy sụp, Nhan Thanh Dao thậm chí muốn đập đầu chết ngay lập tức, chỉ có như thế mới không phải chịu tra tấn.
“Á” tiếng bước chân lúc gần đến bà đột nhiên dừng lại, nam nhân kêu lên một tiếng đau đớn rồi ngã xuống đất, cả người Nhan Thanh Dao cứng đờ.
“Còn sửng ở đấy làm gì? Đi theo tôi”
Nghe được âm thanh nữ nhân, Nhan Thanh Dao vừa rồi còn sợ hãi khẩn trương đần bình tĩnh lại, bà quay đầu lại, dưới ánh trăng mông lung, ánh mắt nữ nhân vẫn trong suốt sáng ngời như cũ.
Dung Thiển cất bước đi trước, Nhan Thanh Dao chần chờ không đến hai giây liền nhanh bước đuổi theo cô.
Dung Thiển biết Nhan Thanh Dao vẫn nhìn chằm chằm bóng lưng cô nhưng hiện tại Dung Thiển không có tâm tình nói chuyện với bà.
Đưa Nhan Thanh Dao đến vị trí Từ Chí Vĩ đã hẹn từ trước, Dung Thiển mới nói với bà một câu: “Bà cứ ở đây chờ, xe của Từ Chí Vĩ rất nhanh sẽ đến”
“Cô là ai? Sao lại giúp tôi?” Nhan Thanh Dao vội vàng hỏi.
Dung Thiển cau mày nhìn bà, không phải cô không muốn làm sắc mặt lạnh lùng với bà nhưng thật sự là Dung Thiển không thể cười nổi.
Đứng ở góc độ Thẩm Kỳ mà xem, người phụ nữ này thật sự quá tuyệt tình, Dung Thiển biết là người ai cũng đều có sự ích kỷ riêng, cũng không phải nói ích kỷ là sai, có đôi khi ích kỷ cho bản thân cũng là chuyện tốt, nhưng điều kiện tiên quyết là không làm tổn thương người khác.
Chỉ cần Nhan Thanh Dao hỏi một câu quan tâm đến Thẩm Kỳ mà thôi Dung Thiển cũng không đến mức đối xử với bà thái độ như này, chỉ tiếc bà một chút quan tâm cũng không có.
“Tôi là ai không quan trọng, tôi giúp không phải vì bà” Dung Thiển nhìn bà, giọng nói rất lạnh lùng: “Có người hy vọng bà được tự do, tôi chỉ giúp người đó hoàn thành tâm nguyện này mà thôi”
Sắc mặt Nhan Thanh Dao mất tự nhiên bà có thể đoán được người mà cô nói đến là ai nhưng cũng không nói lời nào.
Dung Thiển lắc đầu không quay đầu lại xoay người rời đi.
Dung Thiển trở lại phòng, vừa quay đầu liền phát hiện Thẩm Kỳ không biết từ lúc nào đã tỉnh đang ngồi trên giường, bóng đáng đơn bạc lộ nét cô đơn, thấy cô trở về cậu ngẩng đầu nhìn cô.
Dung Thiển dừng một chút, trong nháy mắt đó cô cho rằng mình đã nhìn thấy Thẩm Kỳ của thời kỳ trưởng thành.
“Bà ấy đi chưa?” Cậu hỏi cô.
Dung Thiển gật đầu đáp: “Ừ, đã đi rồi”
Sau đó hai người nhìn nhau không nói gì, Thẩm Kỳ không hỏi thêm nữa, nằm xuống tiếp tục ngủ, nhưng Dung Thiển biết cậu không hề ngủ.
Dung Thiển cũng không buồn ngủ, ngồi xuống sô pha, một tay cô chống cằm giờ phút này suy nghĩ của cô rối loạn, không biết tại sao trong lòng cô có dự cảm không lành rất bất an.
Cô luôn cảm thấy Nhan Thanh Dao sẽ không thuận lợi chạy trốn như vậy. Nghĩ đi nghĩ lại, Dung Thiển thiếp đi lúc nào không hay, thẳng đến khi nghe hỗn loạn bên ngoài Dung Thiển mới bừng tỉnh. Thẩm Kỳ cũng cùng lúc tỉnh lại, cậu từ phòng ngủ bước ra biểu cảm khủng hoảng nhìn Dung Thiển.
Trong lòng Dung Thiển lộp bộp, phản ứng đầu tiên chính là biết Nhan Thanh Dao chạy trốn thất bại bị Thẩm Trì bắt trở về.
Khi Phó quản gia đến đã chứng minh suy đoán của họ là đúng, Nhan Thanh Dao được Thẩm Trì mang trở về.
“Không thể như thế được, ông ta làm sao biết được?” Dung Thiển nghĩ mãi không ra Thẩm Trì sao lại trở về vào lúc này, lẽ ra ông không thể biết kế hoạch Nhan Thanh Dao bỏ trốn mới đúng.
Thẩm Kỳ lúc này đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, cậu bối rối nói: “Là ngày đó sao?”
“Ngày nào?” Không biết cậu đang nói gì Dung Thiển vội vàng hỏi.
Thẩm Kỳ sắc mặt trắng bệch: “Ngày bữa tiệc, ông ta đã biết tôi cùng Từ Chí Vĩ gặp nhau”
“Em nói gì?” Dung Thiển cả kinh, khó trách chuyện hôm nay lại không thành.
Nếu biết Thẩm Trì đã phát hiện Từ Chí Vĩ tiếp xúc cùng Thẩm Kỳ từ trước, Dung Thiển chắc chắn sẽ không để Nhan Thanh Dao đi. Nhưng Dung Thiển cũng biết hiện tại điều đó không thể quay lại.
Thẩm Kỳ cho rằng tất cả là lỗi do mình mới khiên Nhan Thanh Dao không thể chạy trốn thành công: “Đều tại ta, đều do ta hại bà”
“Nói bậy cái gì vậy? không liên quan đến em, không được phép suy nghĩ lung tung” Dung Thiển đi tới gõ đầu cậu, Thẩm Kỳ hốc mắt đỏ nhìn cô: “Thật sự không phải lỗi của tôi sao?”
“Đương nhiên không phải, không lẽ em không tin lời chị hay sao?” Dung Thiển vẻ mặt nghiêm túc.
Thẩm Kỳ không tự trách nữa nhưng sắc mặt vẫn không tốt lên chút nào.
Dung Thiển hiện tại cũng lo lắng, dựa theo kết quả mấy lần trước Nhan Thanh Dao chạy trốn không thành, tình hình lúc này cũng không khá hơn là bao.
“Không, mình không thể như thế được” Dung Thiển nắm chặt nắm tay, ánh mắt kiên định cô không thể ngồi chờ chết như vậy được.
Không chờ Dung Thiển hành động, liền nghe thấy tiếng xe cứu thương, trái tim cô lạnh đi, xong rồi tất cả đã quá trễ, xe cứu thương đến nói cách khác Nhan Thanh Dao gặp nguy hiểm đến tính mạng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT