Sau khi trải qua “nhắc nhở” của thẩm kỳ, Tông Vũ Đường nhớ lại ánh mắt Dung Thiển nhìn mình, rõ ràng là mang theo sự trêu chọc cùng đùa giỡn...
Thấy mình đã hiểu lầm, Tông Vũ Đường có chút xấu hổ, anh ho nhẹ một tiếng, nói với Thẩm Kỳ: “Khụ, vừa rồi, là tôi suy nghĩ nhiều, cậu đừng để trong lòng, tôi không có thành kiến gì với cô ấy”
“Thực sự không có thành kiến?” Thẩm Kỳ bề ngoài tuy rằng không nói, nhưng thật ra cái gì cũng biết.
Tông Vũ Đường thấy Thẩm Kỳ đã nhìn ra, anh ta cũng nói thẳng: “Thẩm Kỳ, đối với cậu cô gái này này rốt cuộc là gì? Bây giờ, cậu có thể cho tôi biết không?”
“Mười mấy năm trước, mục đích sống của tôi chính là chờ cô ấy”
Nhớ tới những năm chờ đợi đó, Thẩm Kỳ không khỏi bật cười, anh nhìn ra ngoài cửa sổ, thì thào: “Nếu như nhất định muốn tôi chờ đợi cả đời, tôi cũng nguyện chờ cô ấy trong năm tháng dài đằng đẵng vô tận ấy”
Tông Vũ Đường sững sờ nhìn Thẩm Kỳ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play