Edit: Cháo
Đồ Bách lái xe đi khắp nơi tìm người, tốc độ xe nhanh tới nỗi điều hướng liên tục cảnh báo. Khi nhìn thấy điểm tâm ở ngoài cửa anh biết chắc Lang Tiêu đã tới đây, lại nghĩ đến mấy lời khốn nạn mà bạn mình đã nói, đôi mắt luôn bình tĩnh của người đàn ông đỏ bừng lên, tay nắm chặt vô lăng cầu nguyện cho Lăng Tiêu đừng xảy ra chuyện gì.
Xe không vào được những chỗ ngóc ngách rắc rối phức tạp, Đồ Bách dứt khoát xuống xe chạy đi tìm người. Lúc thấy Lang Tiêu, cậu đang rúc dưới mái hiên lần đầu họ gặp nhau, bây giờ Đồ Bách mới để ý trên mặt đất có lót bìa cứng và một chiếc hộp các tông rách nát đựng đồ đạc.
Thì ra không phải là trú mưa, không phải là tình cờ. Cái nơi mái ngói che chắn đơn sơ này, là nhà của Lang Tiêu.
Anh lấy khăn tay ra, nhẹ nhàng lau đi khuôn mặt ướt nhẹp của Lang Tiêu, thế mới phát hiện ra cái tai thảm thương của cậu, toàn là vết cào cùng vết máu đọng, không còn dáng vẻ mềm mềm xù lông lúc trước nữa.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Sâu Lười2.
Chiều Hư3.
Cấm Động, Yêu Nghiệt Này Là Của Tôi!!4.
Hồng Trần Ái Tình=====================================
Đồ Bách quỳ xuống nhẹ nhàng thổi tai cho Lăng Tiêu, nước mắt không khống chế được, từng giọt từng giọt rơi lên tai cậu.
Anh ôm lấy Lăng Tiêu, giống như lần đầu gặp cậu, đi từng bước về nhà.
Tỉnh dậy rồi Lăng Tiêu vô cùng tức giận, cảnh giác hơn nhiều so với lần đầu. Quyến luyến và dịu ngoan trong những ngày qua gần như đã biến mất, cậu không muốn chìm đắm trong sự dịu dàng không thuộc về mình nữa.
Cậu đã ngã một lần rồi, lần này, cậu không muốn bước vào cái bẫy ấy nữa.
Đồ Bách chỉ dịu dàng lại đau khổ chạm nhẹ vào tai cậu, đối xử như thể với châu báu quý hiếm: “Đau không?” Lang Tiêu nhìn Đồ Bách đỏ mắt dỗ mình, vẫn không đủ nhẫn tâm nói nặng lời: “Anh để tôi đi đi, tôi bẩn lắm.”
Đồ Bách không nghe vào tai, anh ôm chặt người vào lòng: “Tên đó biết cái đéo gì mà nói, sau này anh sẽ không qua lại với cậu ta nữa, chờ vết thương của em khỏi rồi sẽ bắt cậu ta tới dập đầu xin lỗi em.”
Lang Tiêu chưa từng nghe Đồ Bách nói tục bao giờ, không tự chủ được liếc mắt nhìn. Nhưng khi ấy Đồ Bách quả thực đã hưởng ứng quan điểm của người kia, Lang Tiêu từ chối cái ôm của Đồ Bách, chỉ muốn cách anh thật xa.
Đồ Bách cũng không muốn làm quân tử nữa, ôm cậu càng chặt hơn, cứ như sợ bé cưng trong lòng bỗng dưng biến mất vậy.
“Xin lỗi em, anh không phát hiện ra em đến tìm anh.” Anh vỗ về lưng Lang Tiêu.
“Khi đó anh nói, “Sói và thỏ là khắc tinh, tình yêu là chuyện vô căn cứ. Nhưng tôi vốn là người đi ngược với đạo lý, tôi đã chọn em ấy rồi, tôi yêu em ấy, tôi chỉ mong sao vì muốn ăn tôi mà em ấy ỷ lại vào tôi thôi”, đi ra ngoài một lúc cho bình tĩnh lại anh mới nhìn thấy điểm tâm rơi trên đất. Thật đấy, em là người sạch sẽ nhất đơn thuần nhất đáng được yêu thương nhất.”
Như để chứng thực cho lời nói của mình, Đồ Bách hôn cậu từ lỗ tai cho đến lòng bàn tay, hôn từng li từng tí, dáng vẻ thành kính: “Em là tuyệt vời nhất.”
Lang Tiêu lại đần ra đó, ý thức được màn khổ tình thương tâm của mình chẳng qua là hậu quả của việc nghe lén có một nửa, cậu lấy hết dũng khí mở miệng: “Thật ra… thật ra anh ta nói không sai. Đúng là em chẳng có tài cán gì, lớn từng này rồi cũng không làm nên trò trống gì. Ngay cả mấy lần tiếp xúc gần cũng là do em cố ý cả, em đã chiếm hời của anh, xin lỗi anh, bản chất của em chính là hung ác xảo trá như vậy.”
Mặt Đồ Bách lạnh xuống, bí xị nhéo tai Lang Tiêu: “Không được phép nói mình như thế, có thể giữ được sự hồn nhiên lương thiện trong cuộc sống này chính là thành tựu không ai sánh được của em rồi, đây là phẩm chất hiếm có nhất đấy.”
“Người ta sẽ vì sự kỳ thị bất công của xã hội mà lựa chọn vứt bỏ bản thân, thậm chí là tổn thương người khác, trút giận lên người khác, những chuyện em gặp phải còn tồi tệ hơn bọn họ nhiều. Nhưng em lại chưa bao giờ oán trời trách đất, không biến thành kẻ máu lạnh ích kỷ, vẫn giữ được sự lạc quan đầy sức sống, anh cảm thấy mừng vì gặp được em.”
Mặt Lang Tiêu đỏ rực cả lên, túm góc chăn không biết nói gì, trong mắt như chứa ánh sao.
“Bằng cái thân thể nhỏ tí này mà dám nói chiếm hời được anh? Bị anh đây ăn lúc nào còn chẳng biết đâu.” Đồ Bách thấy cậu hết buồn rồi, cũng chẳng đứng đắn trở lại, nhéo mặt Lang Tiêu một cái.
Lang Tiêu nghe vậy thì cáu, nhe răng nanh nhỏ nhào lên: “Gì chứ, anh mới phải cẩn thận bị em ăn! Em là sói xám đó, áu u!”
Nhưng tối hôm đó, sói con bị lăn qua lộn lại ăn sạch chỉ có thể cụp đuôi đáng thương thút thít: “Sói con đáng yêu thế mà, sao có thể ăn sói con được chứ.”