Nghiêm Tứ xem xong hai tấm ảnh cap, thấy buồn cười, hừ một tiếng, ném điện thoại di động trả cho Uông Bình.

Nghiêm Tứ: "Nhìn cho rõ, Tiểu Chấp đại đại nhà mày là nữ, tao thấy mày đang kiểu rảnh rỗi sinh nông nổi đấy, toàn nghĩ chuyện đâu đâu."

Uông Bình đón lấy cái điện thoại di động, cũng nhìn lại mấy cái blog này một chút, lúng túng cười cười, rồi cũng cất điện thoại di động đi.

Cơ mà....

Không biết tại sao, bằng trực giác của mình, Uông Bình vẫn cảm thấy chuyện này có chút sai sai.

Đây cũng đếch phải một chút sai sai!!

Hiểu lầm!!! Hiểu lầm lớn luôn!!!

Tạ Chấp trốn ở trong chăn, nhìn thấy mấy bình luận cùng ảnh này, biểu tình duy nhất cậu có là ----- chết lặng!

Cậu nói rằng mình là nữ sinh khi nào vậy????

Đúng là cậu cũng từng mang tóc giả để tham gia mấy lần tổ chức sự kiện.

Tâm trí Tạ Chấp quay về hồi hè năm lớp 9, lúc cậu mới tốt nghiệp, khi đó Nghiêm Tứ cũng vừa mới debut không lâu, cậu bắt lấy cơ hội đi show diễn debut của Nghiêm Tứ tổ chức tại thành phố mình, đập nồi dìm thuyền liều chết mà dốc hết tiền mừng tuổi của cậu ra, mua một hòm lớn đồ tiếp ứng. (*)

(*) Đồ tiếp ứng: Thường là đồ ăn, do fan mang tới để ủng hộ idol, giúp idol đỡ mệt lúc làm việc.

Nỗ lực học photoshop các kiểu để đăng ảnh ava lên weibo, weibo cũng xét duyệt cái ID tiếp ứng này, đang lúc định hùng hùng hổ hổ mà tới xem Nghiêm Tứ -----

Tạ Chấp nhận ra.

Lúc đó, trong thời gian lưu diễn tại thành phố S, một acc đã gây ra náo động ---- không phải vì bạn fan kia lợi hại hay mạnh mẽ gì, chỉ đơn giản bởi vì - cậu ta là fan nam, hơn thế nữa là còn rất tuấn tú!

Mấy ngày đó, toàn bộ fandom đều mất máu vì cậu fan nam xinh trai này, Tạ Chấp hoang mang cực độ, nhiều hơn vẫn là sợ hãi, thế nhưng sợ hãi vậy thui, chứ cậu vẫn muốn đến xem Nghiêm Tứ ca ca!!

Tạ Chấp cân nhắc mãi, cuối cùng bỏ ra chút tiền mua một bộ tóc giả, thêm vào đó là một cái kính râm, lại thêm cái khẩu trang nữa.

Tiết trời đầu hè mà đeo khẩu trang! Cũng đều vì không muốn mọi người nhận ra mình là thành phần hi hữu trong fandom – fan nam, Tạ Chấp gồng mình lắm đấy!

Mà vấn đề là...

Chuyện cậu cải trang không phải nên chấm dứt ở lúc đó sao???

Cậu nhớ rõ mình mặc một cái T-shirt nam, cũng mặc một cái quần cộc nam, giày vải thường unis3x, kể cả trông chân cậu hơi nhỏ thì cũng không hề giống nữ sinh mà???

Còn cái bộ tóc giả kia... Chỉ là hơi dài hơn tóc nam bình thường một chút thôi!

Quả thực là bộ dạng đó vừa có thể là nam, cũng có thể là nữ, cũng có thể là công, là thụ, cơ mà, what đờ hợi, sao ai cũng nhận lầm mình là con gái vậy???

Tạ Chấp nằm ở trên giường lăn lộn xoắn xuýt, cái ID nói cậu là nữ kia lại đăng vài tấm ảnh, dù chỉ là ảnh về một bóng lưng, thế mà họ cũng nhìn ra đó là bóng lưng gầy gò của "Tạ Chấp đại đại", đôi chân lộ ra ngoài chiếc quần cộc vừa thon vừa dài.

Quả nhiên nói là con gái cũng không ngoa!

Tuy là như thế, cơ mà...

Tấm hình này vừa được đăng lên, cuộc cãi nhau trên internet cũng không có dừng lại.

【 Ha, nhìn ảnh này cậu nói đó là nữ thì chính là nữ à??? Rõ ràng là dáng hình của một thiếu niên mà? 】

【Huhuhuhu Tạ Chấp đại đại trông mlem dzị, tui cứ ngỡ thứ tui yêu chính là tài hoa của anh! Gòi xoq tui yêu cả mặt anh luôn huhuhuhu! 】

【Đừng có mà dời trọng tâm được không, cuối cùng thì đây có đúng là thân hình của nữ sinh không... 】

【Tôi cũng nghĩ đây không phải là nữ, nói xem, tại sao Chấp Chấp Nhất Tứ lại không đi ra thanh minh? 】

【 Mình có nghĩ là dị nè, cá nhân nghĩ z thôi ha, chuyện Nghiêm Tứ mới gặp Tạ Chấp lần đầu đã vô vùng ngọt ngào trông có vẻ rất kì quái, nên có thể là như này —— Nghiêm Tứ sớm đã phát hiện cái acc này là nam sinh điển trai kia, sau đó liền thông đồng với nhau để lăng xê 】

"Thật nhàm chán." Nghiêm Tứ đưa trả điện thoại di động lại cho Uông Bình, "Những người này ăn no rửng mỡ không có chuyện làm, lại đi não động mấy chuyện này."

Uông Bình: "Không phải cho mày xem cho vui một chút à?"

Nghiêm Tứ: "Đúng là xem rồi vui luôn."

Nghiêm Tứ lấy điện thoại di động của mình ra, mở phần danh bạ, gọi điện thoại cho Kỷ Trạch Dương, mấy giây sau, Kỷ Trạch Dương nhận, bên tai hắn truyền đến tiếng gõ phím lách cách.

Kỷ Trạch Dương: "Này?"

Nghiêm Tứ: "Anh, trời lạnh rồi..."

Kỷ Trạch Dương: "Biết rồi, đã xử hết mấy cái marketing account dẫn dắt dư luận rồi."

Kỷ Trạch Dương: "Hầy, anh đây cũng không phải chỉ làm cho một mình cậu."

Nghiêm Tứ cười cười —— Người đại diện của bọn họ là nghìn người có một, năng lực làm việc tuyệt đối có thể tin tưởng.

Nghiêm Tứ cúp điện thoại, ném đi động sang một bên, qua một chốc lát lại lấy tay mò nó về, cầm lên mở Wechat ra.

Ở đầu giao diện Wechat là một tấm ảnh cận mặt vẻ vân đạm phong kinh của lớp trưởng, Nghiêm Tứ nhìn vào đó, mở miệng, không biết là đang nói với ai

"Tao và Tạ Chấp việc gì phải thông đồng để lăng xê chứ?" Nghiêm Tứ tự hỏi.

Uông Bình ngẩng đầu, khẽ nhếch miệng, nhìn về phía Nghiêm Tứ.

"Tao đối với cậu ấy là thật lòng." Nghiêm Tứ vừa nhắm mắt lại, dương dương tự đắc, "Còn cậu ấy đối với tao?"

"Đương nhiên cũng thế."

Ngay trước lúc Nghiêm Tứ gọi điện đến, Kỷ Trạch Dương cũng đã chuẩn bị sẵn sàng tùy thời diệt sạch mấy cái marketing account đang thêu dệt tung trời muốn hắc Nghiêm Tứ. Nếu động tác không đủ nhanh, đám markeint account kia mà không phá sản thì chính là y mất việc.

Cơ mà sau khi thanh lý hết đống account kia đi, Kỷ Trạch Dương cũng không có thời gian dẹp luôn mấy cái ngôn luận trên mạng mà là chờ nó tự xẹp xuống thì thuê thủy quân tràn vào khống bình.

Mấy cái thao tác đó thì cũng không có vấn đề gì, mà fan Nghiêm Tứ cũng ít khi chứng kiến kiểu "Người khác bôi đen anh mình" nhìn thấy dư luận còn đang lên men thì không khỏi có chút bàng hoàng.

Tạ Chấp nửa đêm không ngủ, liên tục nhìn chằm chằm vào vòng bạn tốt (*) trên màn hình.

(*) Kiểu hình như khi add bạn tốt trên Wechat thì mn có thể đăng trong vòng bạn tốt để những ai được add đều nhìn thấy ý mn, giống facebook nhưng ở đây chỉ có bạn với nhau thôi

【 Lạ à nghen??? Trình độ anh D giảm xuống rồi à??? Tại sao lần này dẹp loạn dư luận chậm vậy???】

【Tui bắt đầu thấy có chút hoảng rồi, đối phương có bối cảnh gì vậy? Anh Nghiêm Tứ sẽ không bị hắc mãi chứ?. 】

【 Vòng bạn tốt của tui xin yên tâm, cậu ngã nhưng anh Nghiêm sẽ không ngã đou, haizz, bất khả chiến bại thì tịch mịch vậy đấy 】

【Tuy là như thế nhưng mà tui vẫn hoảng ý...】

Lúc mọi người trong vòng mỗi người phát biểu một ý kiến riêng, hòm thư chưa bao giờ có tin nhắn riêng của Tạ Chấp cũng đang bị từng tin từng tin lấp kín.

【 Tiểu Chấp thái thái QwQ, Cậu đang ngủ hay đang onl z?? Cậu có biết chuyện trên mạng không?? 】

【 Tiểu Chấp đại đại, cậu có muốn phát thông báo gì không? Chuyện này liệu có ảnh hưởng tiêu cực đến Nghiêm Tứ ca ca không... 】

【 Tôi thật sự có điểm không biết là nên như nào, đại đại, cậu có thể nghĩ ra một biện pháp nào không?】

Tạ Chấp trầm mặc nhìn một tin rồi lại một tin nhắn tới, mãi tới khi điện thoại "ting" thông báo rằng còn có 10% pin, Tạ Chấp mới bò lên giường, ngồi khoanh chân ôm gối trong cái phòng ngủ đen thui.

Màn hình điện thoại di động sáng lên như là tia sáng duy nhất của chiếc thuyền giữa biển rộng vô tận, yếu đuối nhưng tràn đầy hi vọng.

Tay Tạ Chấp ấn trên màn hình, đánh một hàng chữ rồi lại xóa, cậu cân nhắc từng câu từng chữ, cuối cùng click đăng weibo.

Chấp Chấp Nhất Tứ: Tôi là nữ thật.

Chấp Chấp Nhất Tứ: Chủ nhật tôi sẽ đăng ảnh của mình.

Thời gian trôi qua nhanh chóng, rất nhanh đã đến buổi chiều chủ nhật mà Tạ Chấp cam kết.

Chiều chủ nhật không phải đi tự học, là thời gian duy nhất mà học sinh có để nghỉ ngơi. Tạ Chấp trở lại kí túc xá, mở đèn tiết kiệm năng lượng lên, mở cả sách bài tập ra.

Thầy số học tuần này giao bài tập thiên về dạng khó, Tạ Chấp làm hơn một giờ mới xong hai đề lớn.

Tạ Chấp gối hai tay sau đầu, ngay lúc này, điện thoại di động cậu để trên bàn bỗng vang lên.

Tạ Chấp mở lên xem, là một dãy số lạ.

Tạ Chấp cầm lấy điện thoại, nhấn nút nghe: "Alo?"

Đầu bên kia điện thoại: "Xin chào, hàng của bạn đã được giao tới, đến chỗ rào chắn để lấy hàng nhé."

Trường cấp ba Khải Trí là trường cấp ba khép kín, shipper không được vào trường, Tạ Chấp vội mặc một cái áo khoác, chạy đến hàng rào cạnh ký túc xá trong làn mưa mờ mịt.

Anh trai shipper mặc quần áo mưa, ôm hai gói hàng, lúc nhìn thấy Tạ Chấp đầu tiên là hơi kinh ngạc sau đó lại nở nụ cười, lộ ra biểu tình "Hóa ra là thế".

Tạ Chấp: "Xin chào, là hàng của em sao?"

Anh trai shipper: "Không viết tên thật, để là Ultraman —— có đúng không?"

Tạ Chấp: "... Vâng."

Anh trai shipper cầm lấy điện thoại quét mã điện tử ký nhận, đưa hàng chuyển phát nhanh của cậu xuyên qua khe hở của hàng rào, vừa nói: "Mua cái gì mà không để tên thật?"

Tạ Chấp: "..."

Tạ Chấp: "Không... Khó nói."

Trong lòng cậu, Tạ Chấp nho nhỏ sợ hãi nhảy dựng cả lên, tay cầm hàng chuyển phát cũng run lên, Tạ Chấp tha hộp hàng vào, lật úp cái mặt viết tên Ultraman ôm vào ngực, ôm chặt!

Không dám nói thêm với anh shipper, Tạ Chấp cứ như vậy ôm gói hàng nhanh chóng trở lại ký túc xá.

Đi kiểu cua đồng bò ngang đi vào trong ký túc xá, Tạ Chấp vừa mới chuẩn bị thở phào liền đối mặt với Thẩm Phi Vũ đang định xuống giường uống nước.

Thẩm Phi Vũ tay dài chân dài cầm bình nước nóng để rót nước, nhìn thấy Tạ Chấp ôm theo cái bọc, không nhịn được có chút kinh ngạc.

Muốn nói tại sao, có thể là thấy thần tiên như Tạ Chấp mà cũng hạ phàm mua đồ, đây đại khái là trải nghiệm kinh ngạc khó có thể diễn tả bằng lời.

Thẩm Phi Vũ đặt cốc nước xuống, nói với Tạ Chấp: "Lớp trưởng, mua đồ Taobao hả?"

Tạ Chấp hàm hồ gật gật đầu.

"Lớp trưởng mà cũng mua đồ online sao?!" Thấy Tạ Chấp hàm hồ gật đầu, Vu Tễ cũng ló đầu ra từ trong màn giường.

Ngay sau đó, người thứ ba cũng thò đầu ra.

Tạ Chấp bị ba thằng con trai vây vào giữa, tay ôm một bộ nữ trang chưa bóc ra, quả thực là khóc không ra nước mắt

"Thằng nhóc mày nói gì đó, lớp trưởng sao lại không thể mua đồ online." Thẩm Phi Vũ kiên quyết bảo vệ quyền tự do mua sắm online của lớp trưởng.

Nam sinh thứ ba ----- Phạm Minh cũng ừ gật đầu, nhìn Tạ Chấp với ánh mắt quan tâm: "Lớp trưởng, cậu mua gì thế?"

... Nữ trang.

Tạ Chấp suýt thì một câu "Nữ trang" thốt ra, từ ngữ đó đi một vòng trong miệng, cuối cùng một lúc sau cậu mới lắp bắp mở miệng: "Đại... Đề nghiên cứu và câu hỏi về kỳ thi đại học."

Một bộ đề trợ giảng phù hợp, thích hợp cho học sinh tầm trung trở đi.

Tất cả mọi người: "..."

Thẩm Phi Vũ nâng cốc lên uống một hớp, sờ sờ trái tim nhỏ của mình, tự an ủi: "Vì bị lão Trương chèn ép, cậu còn có thể đến bước này..."

"Cậu thực sự mạnh mẽ quá."

Tạ Chấp vốn là chuẩn bị ôm hộp đồ nữ này đi vào, khẽ khàng đến chỗ của mình mở ra, sau đó lại khẽ khàng đi vào WC chụp vài tấm hình cho xong việc rồi hủy thi diệt tích đống này.

Thế nhưng hiện tại, mấy người trong ký túc thò đầu ra muốn trực tiếp chứng kiến phong thái lớp trưởng unbox cuốn "Đề nghiên cứu và câu hỏi về kỳ thi đại học", ai cũng không muốn về chỗ.

Tạ Chấp ôm hàng chuyển phát đứng mấy phút, rốt cục, nhắm vào cửa WC bên tay của cậu, bước vọt vào.

Mấy người trong ký túc xá ba mặt nhìn nhau.

Thẩm Phi Vũ nhìn hai cái mặt ở giường trên, hỏi: "Lớp trưởng... đi vệ sinh mà cũng cầm theo quyển "Đề nghiên cứu và câu hỏi về kỳ thi đại học" à???"

"Học theo Nghiêm Tứ nhà cậu ta đấy." Vu Tễ ngược lại không cảm thấy kinh ngạc.

"Ồ ——" Thẩm Phi Vũ cùng Vu Tễ gật đầu liên tục.

Nếu như là như vậy thì cũng có thể hiểu được.

Nhà vệ sinh cũng không có cách âm, Tạ Chấp ngồi trong đó cũng có thể nghe rõ mấy câu này.

Tạ Chấp cũng không có khui hàng luôn trong nhà vệ sinh, cậu nghe tiếng Thẩm Phi Vũ về giường ngồi, nghe tiếng ba cái màn giường kéo lên, lúc này mới ôm đống nữ trang lặng lẽ mà mở cửa nhà vệ sinh, chạy ra ngoài phòng ngủ.

Một đường lao nhanh đến phòng tắm vòi sen cuối phòng ngủ, Tạ Chấp vọt vào một gian phòng tắm rộng rãi nhất, đóng cửa hạ chốt, lúc này mới nhẹ nhõm.

Đặt hộp hàng chuyển phát nhanh trên sàn nhà, Tạ Chấp ngồi chồm hỗm xuống, ôm lấy đầu của chính mình.

A a a a a a ngượng quá đi mất!!!!!

Mua nữ trang còn chưa tính, thiếu chút nữa bị lộ trước mặt bạn cùng phòng, chờ một lát còn phải mặc nữ trang chụp ảnh, còn phải up lên mạng.

Tui chỉ là một người viết đồng nhân văn thui mà!!! Sao lại khổ như này chứ!!!!

Nhóc Tạ Chấp bị ép tới bó tay toàn tập, vẫn luôn ngồi xổm ôm đầu, điên cuồng gào thét.

Ngồi không biết bao lâu trên sàn nhà, Tạ Chấp cuối cùng vẫn phải chấp nhận hiện thực, chậm rãi đứng lên, nhìn mấy hộp hàng rải rác xung quanh.

Đặt điện thoại di động lên mặt bồn trong nhà tắm, Tạ Chấp nhận mệnh tháo nút áo đầu tiên trên áo sơ mi đồng phục trường.

Áo sơ mi màu trắng rơi trên mặt đất, sau đó là chiếc quần âu màu đen, Tạ Chấp chân không đi tất, bước ra khỏi giày da, dẫm lên sàn nhà lạnh lẽo, ngón út thoáng có chút co lại.

Mở rộng chuyển phát nhanh hộp màu đen tóc quăn tán trên đất, mà một bên khác, một cái hộp khác mở ra, bên trong là một chiếc quần cực ngắn (váy đấy):v.

Đập nồi dìm thuyền liều chết đến cùng mà mặc vào cái quần cực ngắn, Tạ Chấp ngồi xổm người xuống, hai tay kéo hai bên váy, kéo nó lên che che cái qu4n lót góc bẹt của mình.

Sau đó, Tạ Chấp nhặt cái áo tay phồng bên cạnh cái váy lên, mặc vào bên ngoài, áo sơ mi trắng mỏng manh không che được cái gì, cậu cài cúc lại, dây thắt cổ lá sen (*) tung bay.

(*) Chắc là cái áo này á mn

Cuối cùng, cậu nhặt bộ tóc giả xoăn dài màu đen lên, dùng lược chủ shop tặng chải qua hai lần, Tạ Chấp trùm nó lên trên đầu, gài nút buộc lại, đeo thật chuẩn.

Trong phòng tắm vòi sen có một chiếc gương rất nhỏ, Tạ Chấp vừa nhìn vào liền thấy một người tóc xoăn dài, chóp mũi bị lạnh đến ửng hồng, đôi mắt lấp lánh không biết là nước mắt hay là ánh sáng khác, quả thực... quả thực...

Mẹ nó quá xấu hổ a a a a a a a a a a!!!!

Thế nhưng, nói đi cũng phải nói lại, đâm lao thì phải theo lao, nhìn vào gương, xác nhận mình đã đeo tóc giả đúng cách, Tạ Chấp cũng chỉ có thể cầm di động lên, mở camera trước, chụp mấy bức ảnh nửa người của cậu.

Bật cam Qingyan, filter để max luôn, dù cậu có là Tạ Chấp hay cái gì Chấp thì cũng đảm bảo photoshop đến mẹ ruột cũng không nhận ra!

Lấy tay che mặt, chi cần người ta nhìn ra mình là nữ là được.

Tạ Chấp dùng tóc tai che khuất mặt, mới vừa trở tay mở chuyển sang camẻa sau, chuẩn bị chụp cái bóng lưng cho xong việc, điện thoại di động của cậu lại đột nhiên vang lên.

Âm thanh kia Tạ Chấp rất quen thuộc, là nhạc chuông của Wechat.

Tạ Chấp luống cuống tay chân lật điện thoại lên, chỉ thấy màn hình hiển thị:【 Nghiêm Tứ mời bạn call video.】

Đùa gì thế???

Mặc như này làm sao call video trò chuyện được????

Tạ Chấp theo phản xạ muốn từ chối, mà tại một giây kia, cậu giống như bị mù màu không phân biệt được xanh đỏ cộng thêm cả hội chứng Parkison (Hội chứng run tay ở người già), ngón tay đang muốn ấn từ chối lại không biết thế nào trượt thành đồng ý.

Điện thoại của Tạ Chấp rung lên, trong phút chốc, khuôn mặt cười hì hì của Nghiêm Tứ xuất hiện trên màn hình.

Nghiêm Tứ: "Ha ha, lớp trưởng, lại đến lúc call video chiều chủ nhật rồi!"

Cũng chớp mắt ngay tại lúc điện thoại kết nối, tay phải trống trơn của Tạ Chấp cái khó ló cái khôn vồ một phát chính xác vào bộ tóc giả, giật phăng xuống.

Tạ Chấp bị đau, nước mắt lưng tròng.

Nhịn đau, Tạ Chấp nhìn Nghiêm Tứ: "Ừm... Đúng đấy."

Nghiêm Tứ: "... Mới vừa, có phải là có thứ gì bay qua không?"

Tạ Chấp liếc xéo bộ tóc giả rơi trên mặt đất, vội nói: "Là đồ lau sàn nhà!"

Tạ Chấp nói xong, liền khẳng định một câu: "Là cây lau sàn nhà đổ xuống!"

"Vậy à..." Nghiêm Tứ hơi không tin, "Nhìn qua cũng không giống cây lau sàn lắm."

Cậu coi nó là cây lau sàn không được à???

Tạ Chấp không biết nói dối, hai câu đã là cực hạn, vì thế cậu chỉ là nâng điện thoại di động, dùng ánh mắt cực kỳ chân thành nhìn Nghiêm Tứ.

Tạ Chấp: "Là cây lau sàn thật mà..."

Nghiêm Tứ: "Được, được, là cây lau sàn, lớp trưởng nhà là nhất, nhất lớp trưởng rồi, cậu nói đó là cây lau sàn thì chính là cây lau sàn, được chưa?"

Nghiêm Tứ nói xong câu đó, liền nhìn kỹ mặt Tạ Chấp trên màn hình, Tạ Chấp không biết tại sao lại đứng ở nơi ánh đèn tối tăm đó, thế nhưng không ảnh hưởng hắn ngắm nhìn cậu.

Nghiêm Tứ: "Lớp trưởng, cậu hôm nay so với lúc thường càng đẹp mắt đấy."

Một luồng gió lạnh ở dưới sàn thối tới, xuyên qua làn váy của Tạ Chấp, khiến cậu cảm thấy thật lạnh lẽo.

Tạ Chấp cứng đờ gật đầu, nhỏ giọng đáp: "Cậu cũng đẹp trai như thường."

Nghiêm Tứ nhíu mày, kiểu rất hài lòng: "Nói hay đấy —— được rồi, không đùa cậu nữa, tôi cho cậu xem phòng ăn của chúng tôi, thế nào?"

Tạ Chấp: "Lần trước không phải xem rồi sao?"

Thời điểm Nghiêm Tứ lần đầu tiên đến cũng đã gọi video qua cho cậu xem toàn cảnh phòng ăn, từ hầm rượu đến tầng gác, tất cả đều xem rõ rõ ràng ràng.

Nghiêm Tứ: "Ngày hôm nay không giống vậy, để tiếp đón một bàn khách quan trọng bọn tôi đã bố trí lại toàn bộ phòng ăn. Tôi cho cậu xem một chút."

Nói đoạn, Nghiêm Tứ chuyển về chế độ camera sau, nâng nó lên, đi quanh toàn bộ phòng ăn, xem từ đầu.

Tay Nghiêm Tứ rất vững vàng, thứ xuất hiện đầu tiên trong ống kính là chiếc bàn dài được phủ khăn trải bàn cùng với vài bình hoa được đặt lên trên, không có ngón tay nào che ống kính, Nghiêm Tứ chỉ tay vào hoa được bày trên bàn.

Nghiêm Tứ: "Nhìn này, cái này là hoa tươi tôi mua lúc sáng sớm, tự tay cắm v4o bình, nhìn có đẹp không?"

Tạ Chấp: "Rất đẹp."

Nghiêm Tứ liền chuyển ống kính lên trần nhà, trên trần nhà được treo mấy quả bóng bay to to nhỏ nhỏ.

Nghiêm Tứ: "Mấy cái đó cũng là tôi tự mua, bóng bay bên này đắt thật đấy, vẫn là ở chỗ chúng ta rẻ hơn."

Ống kính chuyển qua đống bóng bay một vòng, thời điểm quay ngang qua cửa sổ, Nghiêm Tứ vừa mới chuẩn bị dời đi ống kính liền xoay trở lại.

Ống kính lắc lư phía trước, sau đó thò ra ngoài cửa sổ, Nghiêm Tứ nhắm vào một dòng sông nhỏ ngay ngoài cửa sổ, lúc này mặt trời vừa mọc, toàn bộ trấn nhỏ nước F tắm trong một loại sương mù thanh thiển, nhìn qua trông như đang ở trong xứ sở cổ tích.

Tạ Chấp không nhịn được điều chỉnh âm thanh đến mức lớn nhất, tham lam lắng nghe âm thanh bên chỗ Nghiêm Tứ, nghiêm túc nhìn những thứ Nghiêm Tứ quay cho cậu xem.

Xuyên qua ống kính của Nghiêm Tứ, cậu thật giống như bỗng dưng bay qua mấy vạn dặm, ở ngoài tha hương nơi đất khách quê người, đứng ở bên cạnh Nghiêm Tứ, cùng hắn ngắm nhìn sáng sớm, nhìn sông nhỏ phát ra ánh sáng nhạt lòe lòe.

Nhìn những bộ bàn ghế được sắp xếp gọn gàng, bộ đồ ăn được lau chùi đến bóng loáng, những đóa hoa đang phát ra hương thơm như thể xuyên qua ống kính, truyền vào mũi cậu.

Thế nhưng, Tạ Chấp vẫn muốn hơn hết là ngắm nhìn Nghiêm Tứ.

Nghiêm Tứ như thể nghe được tiếng lòng của cậu, ống kính chuyển về chế độ cam trước.

Nghiêm Tứ đứng ở bên cửa sổ, giơ di động lên, dùng dòng sông làm bối cảnh, có chút phản quang nhưng không ngăn được vẻ anh tuấn của hắn.

Nghiêm Tứ hỏi: "Nơi này đẹp không?"

"Cực kì đẹp!" Tạ Chấp gật gật đầu.

"Vậy chúng ta sau này có thể cùng đi chơi." Nghiêm Tứ nói, sau đó, hắn lại gật đầu một cái, nhấn mạnh, "Đúng rồi, đợi cậu tốt nghiệp thì chúng ta có thể đến nơi này chơi."

Tốt nghiệp?

Đến lúc ấy, mình cùng Nghiêm Tứ có thể còn liên hệ sao?

Tạ Chấp hơi động lòng, cậu gật gật đầu: "Được."

"Không được." Nghiêm Tứ liền cười rộ lên.

"Tại sao?" Tạ Chấp căng thẳng.

"Một nơi sao có thể chơi đủ hai tháng." Nghiêm Tứ nói, "Vẫn là chu du khắp thế giới thôi, chúng ta cùng nhau đi khắp nơi nhìn ngắm ---- trước đó tôi phải làm đơn xin nghỉ phép nộp cho người đại diện."

Tạ Chấp nâng điện thoại di động lên, đôi mắt có chút chua xót, rồi lại không nhịn được cười.

Mặc kệ cái tương lai mà hắn nói kia là thật hay giả, thời khắc này cậu ở đây nghe được điều này, là đủ rồi.

"Thằng chó con!"

Ngay cái lúc mà Tạ chấp còn đang cảm động, trên màn hình bỗng truyền đến một thanh âm quen thuộc ----- Uông Bình.

Nghiêm Tứ ngẩng đầu lên, đằng đằng sát khí: "Mày gọi ai?"

Uông Bình lúc này mới chú ý tới Nghiêm Tứ đang cầm điện thoại di động, tên khốn này đang cầm điện thoại di động tán gẫu cùng ai, không cần nói cũng biết.

Uông Bình tuy rằng rất muốn đá văng cái tên đang rải cơm chó trước mặt, nhưng y cũng rất rõ là nếu không cho thằng chó con mặt mũi trước mặt con dâu, tương lai mình nhất định sẽ bị trả thù đủ kiểu vô cùng mệt mõi.

Uông Bính nhanh chóng tỉnh lại, hạ giọng nói: "Tao gọi anh trai tao, anh Nghiêm Tứ, thằng em biết lỗi, là thằng em miệng tiện."

"Có việc thì nói." Ở trước mặt Tạ Chấp, Nghiêm Tứ xem thường không muốn nói ra mấy câu "Có cái mẹ gì thì nói mau" thô tục.

"Là như này, sắp đến giờ làm cơm rồi ạ." Uông Bình cosplay thái giám nói. (Kiểu nói với hoàng đế ý mn:))

Nghiêm Tứ phất tay một cái với y, ra hiệu tao biết rồi, mày có thể cút, sau đó trở mặt như diễn viên kịch Xuyên (*), dùng vẻ mặt dịu dàng nhìn vào ống kính.

(*) Kịch Xuyên là kiểu đổi các kiểu mặt nhanh chóng ấy

"Tôi phải đi làm việc rồi." Nghiêm Tứ nhẹ giọng nói.

"Ok." Tạ Chấp gật đầu, cậu cũng phải đi thay quần áo, bộ quần áo này có chút không chống lại nổi gió tháng mười một.

Nghiêm Tứ: "Cậu có phải nên nói gì với tôi không?"

Tạ Chấp nhìn ống kính, suy nghĩ một chút, cuối cùng nhẹ giọng nói: "Vậy thì, cố gắng làm việc chăm chỉ nhé!"

Tay Nghiêm Tứ vuốt v3 màn hình điện thoại một chút, còn nói: "Nhớ xem chương trình của tôi đấy."

Tạ Chấp: "Ừ."

Nghiêm Tứ: "Ừm, cậu cúp điện thoại đi."

Tạ Chấp lưu luyến không rời mà nhìn Nghiêm Tứ, rốt cục tàn nhẫn quyết tâm, nhấn nút tắt.

Sau đó, Tạ Chấp đột nhiên ngồi chồm hỗm trên mặt đất, ôm lấy trái tim đang nhảy lên kịch liệt của mình.

- --

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play