"Tuy nhiên, lớp trưởng của tôi mua nước cho tôi rồi."

Những lời này nói ra, mọi người giống như thân tự mang GPS vậy, đều quay đầu lại, ánh mắt tụ tập trên người Tạ Chấp ở phần rìa của đám đông.

Tạ Chấp một tay ôm áo Nghiêm Tứ, một tay cầm nước, nhìn hơi chật vật.

Sau đó, không biết là bắt đầu từ ai, mọi người rất ăn ý tách ra hai bên trái phải rồi lui về sau, giống như Moses rẽ nước Biển Đỏ, nhường ra Nghiêm Tứ lấp lánh sáng lóa ở giữa.

Nghiêm Tứ lấp lánh sáng lóa rất thản nhiên đi qua con đường ở giữa mở ra vì hắn, đi tới bên người Tạ Chấp, Nghiêm Tứ cúi đầu nhìn nước: "Cho tôi?"

Tạ Chấp khẩn trương gật đầu: "Ừ"

Nghiêm Tứ lấy nước qua, không nói cảm ơn, vô cùng tự nhiên vặn nắp ra, uống một ngụm, hầu kết chuyển động.

Đám người lặng ngắt như tờ, lúc Nghiêm Tứ uống xong ngụm nước đầu tiên mới có một cô gái tóc đuôi ngựa từ từ giơ điện thoại lên.

Tiếng "Tách tách" truyền ra chỗ của cô.

Mọi người lập tức quay đầu lại nhìn cô gái.

Cô gái vội vàng bóp chặt điện thoại, khẩn trương nói: "Chụp ảnh làm gì vậy...... Choáng à???"

Nghiêm Tứ không nghe được tiếng mọi người trong đám đông sờ điện thoại của mình, hắn uống non nửa chai nước, lấy lại sức cho lồng ng.ực hơi thở d0c của mình.

Nghiêm Tứ: "Cảm ơn lớp trưởng."

Tạ Chấp lắc đầu, giọng hơi khàn: "Cậu cũng không cần nói cảm ơn với tôi......"

Nghiêm Tứ cười rộ lên, nhẹ giọng nói: "Được."

Sau đó Nghiêm Tứ lại hỏi: "Sao giọng cậu khàn thế?"

Hỏi xong câu hỏi, Nghiêm Tứ lập tức hiểu được vấn đề, vì thế tự hỏi tự đáp: "À, vì vừa nãy hô quá lớn."

Nghiêm một lần nữa đưa tay mở chai nước mà vừa rồi đã vặn chặt nắp, tự nhiên mà đưa cho Tạ Chấp.

Tạ Chấp nhìn chai nước khoáng, lại nhìn Nghiêm Tứ.

Nghiêm...... Nghiêm Tứ đại đại, anh có biết tới một thứ gọi là —— hôn gián tiếp hay không?!

"Uống nước đi."

Nghiêm Tứ chỉ sợ là không biết hôn gián tiếp là gì, hoặc là, người này căn bản không biết cái gì là "Nam nam thụ thụ bất thân."

Hắn rất tự nhiên cầm lấy chai nước đã mở và nhẹ nhàng chạm vào môi Tạ Chấp, như muốn đút cho cậu.

Tạ Chấp vội vàng đưa hai tay ra, nhận chai nước.

Mọi người nhìn nhất cử nhất động của hai người, Nghiêm Tứ lại chỉ nhìn Tạ Chấp, hắn vừa lòng xem Tạ Chấp nhấp một ngụm, mình thì cầm lại áo, mặc vào.

Sau đó mang theo Tạ Chấp bình tĩnh về khu vực lớp.

Nghiêm Tứ và Tạ Chấp vừa mới nghỉ ngơi trong chốc lát, Trương Đạt Khai liền không biết xông ra từ chỗ nào.

Trương Đạt Khai đầu tiên là tuần tra một vòng, sau đó gọi đại biểu môn Tiếng Anh.

Trương Đạt Khai: "Đại biểu môn, thu bài kiểm tra tiếng Anh lại cho tôi."

Đại biểu môn Tiếng Anh đứng lên không làm gì, cậu hơi khó xử các bạn học ngồi hai bên trái phải của mình —— Vương Quý Tuyền vừa cất cuốn truyện tranh đi, mà Lý Y Y...... Vẫn đang ăn đồ ăn vặt như không có ai.

Không có ai làm bài kiểm tra tiếng Anh.

Đại biểu môn Tiếng Anh chỉ có thể căng da đầu, hỏi: "Thầy Trương, các bạn đều vừa mới đi xem thi đấu, có thể hoãn lại một chút không ạ?"

Trương Đạt Khai rất không hài lòng: "Bài kiểm tra kia làm trong cùng lắm 40 phút, xem thi đấu thì cũng nên làm xong bài rồi chứ?"

Đại biểu môn Tiếng Anh: "Nhưng mà......"

Nhưng mà bài cũng chưa làm xong, đại hội thể thao chính là đại hội thể thao, vì sao phải làm bài? Mọi người đều ôm tâm tư này, có thể câu giờ thì câu, cho tới bây giờ.

Trương Đạt Khai đã dạy hơn mười năm, sao không nhìn ra được suy nghĩ của học sinh, ông đang định tức giận, một bóng người ở hàng sau đã đứng lên.

Tạ Chấp nhìn Nghiêm Tứ, Nghiêm Tứ mỉm cười một chút, xem như cổ vũ cậu.

"Thầy Trương." Tạ Chấp khẩn trương nắm lấy quần mình, "Em tin các bạn chắc chắn đều rất muốn học."

Trương Đạt Khai có chút không vui quay đầu lại, nhưng đối mặt với học trò cưng của mình, ông ít nhiều vẫn mang vẻ mặt ôn hoà.

Trương Đạt Khai: "Thế thì sao, lớp trưởng?"

Tạ Chấp: "Nhưng sáng nay nơi này ánh mắt trời quá chói mắt, bài kiểm tra kia em vừa làm mắt liền đau nhói, cho nên...... Em cũng chưa làm xong."

Tạ Chấp: "Thầy cho chúng em một chút thời gian được không ạ? Buổi tối trở về học tiết tự học chắc chắn cả lớp sẽ làm xong hết rồi nộp."

Tạ Chấp nói rất nghiêm túc, phối hợp động tác dụi mắt của cậu, khiến người ta không khỏi mềm lòng.

Trương Đạt Khai suy nghĩ, quay đầu lại lại hỏi đại biểu môn tiếng Anh: "Đưa tôi nhìn bài kiểm tra."

Đại biểu môn Tiếng Anh thật ra đã làm xong bài kiểm tra từ lâu, cậu đi lấy rồi đưa cho Trương Đạt Khai, Trương Đạt Khai lật tờ giấy dưới ánh nắng mặt trời, nhận ra nó hơi chói thật.

"Được rồi." Trương Đạt Khai nói, "Vậy tiết tự học buổi tối cuối thì nộp."

Nói xong câu đó, Trương Đạt Khai lại tuần tra một vòng, thu hai gói đồ ăn vặt rồi lần nữa rời đi.

Mọi người quay đầu lại nhìn Tạ Chấp, trong lòng chỉ có một câu: Lớp trưởng!!! Cậu đúng là người tốt!!

Tạ Chấp bị nhìn đến hốt hoảng, vội vàng lắc lắc tay, ngồi xuống, Nghiêm Tứ xả áo, lại giấu hai người họ vào trong áo khoác.

Tạ Chấp được che dưới áo, tóc mềm oặt, đôi mắt kinh hỉ trợn to: "Tôi thật sự làm được, tôi còn tưởng rằng......"

Nghiêm Tứ: "Còn tưởng rằng thầy Trương sẽ không cho cậu tí thể diện nào?"

Tạ Chấp gật đầu: "Ừm......"

"Cậu đấy." Nghiêm Tứ lắc đầu: "Đôi khi thật sự quá xem nhẹ địa vị của mình ở trong lòng người khác."

Rõ như ban ngày, lanh lảnh càn khôn!!! Má!!

Uông Bình tránh ở lùm cây, nhờ điện thoại quan sát Nghiêm Tứ và Tạ Chấp lần nữa như một đôi tình nhân mà chui vào trong áo khoác tình chàng ý thiếp, thiếu chút nữa chua đến mức hộc máu ba thước, chết tại chỗ.

Nhưng! Uông Bình tuyệt không thừa nhận y đang chua lòm.

Y chỉ là không quen nhìn bộ dáng ghê tởm của hai người họ.

Uông Bình ngồi xổm cho đến khi các học sinh rời đi ăn trưa, lúc này cuối cùng mới lặng lẽ đi đến căng tin mua đồ ăn.

Y cầm ba cái bánh mì dừng lại ở quầy thu ngân, cô bán hàng tùy ý đảo mắt qua, ấn vài con số, ý bảo Uông Bình quét thẻ cơm.

"Có thể trả bằng Alipay không?" Uông Bình hỏi.

Cô bán hàng không trả lời, chỉ về một tờ giấy dán ở phía sau.

Tờ giấy viết: Cửa hàng không nhận trả bằng Alipay.

Cô bán hàng hỏi: "Bạn học, trường học không cho phép mang điện thoại đi, Alipay lấy đâu ra?"

Uông Bình bị sốc bởi màn khảo vấn linh hồn này, ngay cả bánh mì cũng không dám muốn, đói bụng quay trở lại bụi cây của mình.

Sau khi ngồi một buổi trưa, Uông Bình mặt đầy u sầu cảm thụ nỗi khổ của các trạm tỷ nhà mình, minh tinh mình đã mệt lắm rồi, những cô gái kia rốt cuộc sao lại làm được?

Chán đến chết đuổi muỗi ở bụi cây, nhưng sau một thời gian, Uông Bình cảm thấy số lượng người xung quanh mình dần dần tăng lên.

Bụi cây buổi sáng chỉ có một người độc chiếm giờ có thêm rất nhiều người xung quanh, trong đó còn có nữ sinh tóc ngắn buổi sáng y gặp phải.

Lớp 12 không tham gia đại hội thể thao lần này, vì sao nữ sinh tóc ngắn cũng tới?

"A a a, đến rồi, bọn họ đến đây rồi." Trong đám người có một nữ sinh hét chói tai.

"Nghiêm Tứ và Tạ Chấp a a a a a, đi với nhau nhìn xưng đôi ghê á!!! Tôi không thể tưởng tượng được buổi chiều họ thi hai người ba chân sẽ nhìn như nào!!"

"A, lịch thi đấu đơn của tôi bị rơi rồi......"

Lịch thi đấu bị đánh rơi theo gió bay vào bụi cây, gãi đúng chỗ ngứa mà dừng lại ngay trước mặt Uông Bình.

Hàng quan trọng được viết bằng bút đỏ hướng về phía Uông Bình, vì thế y thấy tên hạng mục thứ nhất của buổi chiều: "Hai người ba chân."

Thí sinh dự thi lớp 11A7: "Nghiêm Tứ, Tạ Chấp."

***

Hạng mục thi đấu đầu tiên của buổi chiều sẽ bắt đầu lúc 2h chiều, vì vậy các học sinh lớp 12 được dành thời gian để đến xem.

Chờ các em lớp 10 và 11 ổn định chỗ ngồi xong, các chị lớp 12 rốt cuộc kìm không nổi sự phấn khích của mình, nhanh chóng rút lui từ bên cạnh bụi cây, chiếm chỗ ngồi cao nhất trên bậc thang.

Trên sân thể dục, thí sinh tham gia hai người ba chân đã bắt đầu kiểm tra ở chỗ kiểm, Nghiêm Tứ cùng Tạ Chấp nhận bảng số màu lam.

Bảng số của hai người giống nhau, đều là màu lam có số "7".

Nghiêm Tứ nhận bảng số, tự nhiên xoay người sang chỗ khác, nhờ Tạ Chấp giúp hắn đeo lên lưng.

"Nhóc đẹp trai, không biểu diễn màn trở tay đeo bảng số nữa à?" Giáo viên bên cạnh trêu chọc nói.

"Không cần ạ." Nghiêm Tứ liếc Tạ Chấp, ám chỉ, "Vừa nãy không có ai tới đây giúp em."

Tạ Chấp: "......"

Vừa rồi không có ai tới giúp Nghiêm Tứ, sao thế được!!

Lúc chạy 2000m hắn bị vây quanh như thế nào, Tạ Chấp đều thấy được!

Tạ Chấp vươn tay, mở kim băng của bảng số ra, vững vàng đính vào lưng áo Nghiêm Tứ.

Cố định hai bên kim băng xong, Tạ Chấp vừa định kêu Nghiêm Tứ, cúi đầu xuống lại phát hiện dây giày hắn bị lỏng.

"Dây giày cậu hình như bị lỏng." Tạ Chấp nói.

"À?" Nghiêm Tứ cúi đầu, đá chân trái, dây giày lỏng lẻo tung bay trên không trung.

Nghiêm Tứ vừa định ngồi xổm xuống cột dây giày, Tạ Chấp lại nhanh hơn cả hắn, cậu đi vòng qua từ sau lưng Nghiêm Tứ, sau đó ngồi xổm xuống, ngón tay thon dài túm lại dây giày Nghiêm Tứ.

Chiếc gáy trắng nõn lộ ra từ cổ áo hoodie, Nghiêm Tứ nhìn một đoạn gáy ngắn này, bỗng có loại xúc động muốn vươn tay đè đầu Tạ Chấp lại.

Đúng lúc này, Tạ Chấp đã buộc dây giày của Nghiêm Tứ thành một cái nơ xinh đẹp, ngẩng đầu cười nói: "Được rồi."

Ánh mắt Nghiêm Tứ ngày càng sâu, cuối cùng quay đầu đi, hầu kết lăn lộn, "Ừm" một tiếng.

Ở phía xa, camera-man của nhóm B, người điều khiển máy quay trên không, kinh ngạc nhìn cảnh ngắn đã được quay lại trong ống ngắm của họ.

Chỗ này của y vừa vặn ở sau lưng Nghiêm Tứ, từ góc độ quay của y, Tạ Chấp nửa quỳ trên mặt đất, đầu ngẩng lên, mà Nghiêm Tứ nghiêng đầu, vẻ mặt khó tả.

Quá chấn động...... Hình ảnh này sao lại có thể quay mờ ám như thế???

Chậm rãi điều khiển máy quay trên không đến phía trước quay lại toàn bộ cảnh tượng này để tránh một ít hiểu lầm không cần thiết, nhưng cùng lúc đó, camera-man nhóm B cũng lấy điện thoại ra, nhắn tin WeChat cho đồng bạn cùng phải quay Nghiêm Tứ là Lưu Nhiếp.

Camera-man nhóm B: Bro.

Camera-man nhóm B: Tôi biết tại sao anh suốt ngày nhắn "Tôi quá khổ" vào group chat rồi.

Camera-man nhóm B: Anh thật sự sống không dễ dàng!

Lưu Nhiếp không có nhìn WeChat, ông đang bị hai người ngọt ngào đến đau răng.

Sau khi Tạ Chấp buộc dây giày xong, Nghiêm Tứ dẫn Tạ Chấp tới giúp cậu chuẩn bị bảng số cho tốt, sau đó dắt Tạ Chấp đến vạch xuất phát.

Khi hai người đi đến vạch xuất phát, Nghiêm Tứ giơ tấm vải đỏ trong tay lên để buộc cổ chân, Tạ Chấp định nhận lấy.

Tạ Chấp: "Để tôi làm đi?"

Nghiêm Tứ giơ lên vải đỏ, tránh đi Tạ Chấp: "Có qua có lại."

Nói xong, Nghiêm Tứ liền quỳ một gối xuống đất, quấn tấm vải đỏ quanh bắp chân của hai người.

Nghiêm Tứ buộc chặt vải đỏ, sau đó nghe thấy Tạ Chấp hít vào một tiếng, hỏi: "Đau à?"

Tạ Chấp: "Ừm...... Nhẹ một chút, nhẹ một chút là được."

Nghiêm Tứ: "Cái này không thể buộc quá lỏng lẻo được —— tôi sẽ chậm một chút."

Nghiêm Tứ chậm rãi buộc chặt vải đỏ, sau đó cực kì nhẹ nhàng mà thắt một nút, rồi lại buộc thành một một cái nơ con bướm.

Lưu Nhiếp nhìn nghe, chậm rãi gõ ra một dấu chấm hỏi.

Lưu Nhiếp nghe được lời nói không thể chịu được của hai người thì sốc vô cùng, nhưng những nữ sinh khác đến xem thì sắp hưng phấn đến chết rồi!!

Trong truyền thuyết, nhân duyên của hai người được Nguyệt Lão trói định bằng dây tơ hồng, nhưng CP của mình thì sao??? CP của mình tự trói chặt nhân duyên bằng vải đỏ to gấp mấy chục lần dây tơ hồng!

Đài phát thanh thế mà cón phát bài ca vận động gì gì đấy!!

Đổi nhanh đi, đổi thành bài hát đám cưới cũng không vấn đề gì!

Tiếng thét chói tai sơn hô hải khiếu (*) thiếu chút nữa át cả tiếng súng lệnh, may mà Tạ Chấp và Nghiêm Tứ cách súng lệnh rất gần nên mới có thể nghe được một tiếng súng kia vang lên.

(*) 山呼海啸: Có nghĩa là núi đang kêu và biển đang gầm; nó mô tả sức mạnh vĩ đại; cũng mô tả điều kiện tự nhiên vô cùng khắc nghiệt

Nháy mắt khi súng vang, tiếng hát của Nghiêm Tứ truyền đến từ bên tai Tạ Chấp.

"Em còn nhớ không? Lần đầu gặp mặt nói chuyện

Gió thổi lá cây bỗng rơi xuống

Một ngày bình thường anh bỗng bị mê hoặc

Ngay lúc gặp gỡ

..."

Là bài hát vừa rồi Nghiêm Tứ cho cậu nghe.

Nghiêm Tứ: "Ca khúc có nhịp bốn ba, nếu đi theo ca từ thì chắc không sao đâu."

Tạ Chấp: "Ok."

Còn có thể có phương thức thi đấu lãng mạng hơn sao? Tạ Chấp có rất nhiều lời muốn hỏi, nhưng ngay sau đó cậu lại quên hết chúng.

Tiếng khẩu hiệu "Một hai một, một hai một" của đội thứ hai truyền đến từ phía sau họ, đây đúng thật là một phương pháp hiệu quả, nhưng ——

Lại không tốt bằng cái Nghiêm Tứ nghĩ ra.

Tuy rằng Tạ Chấp và Nghiêm Tứ chưa từng luyện tập bằng bài hát này một lần nào trước đây, nhưng họ thể hiện ra ngoài như thể vẫn luôn dùng bài này để luyện tập cho cuộc thi, phối hợp vô cùng ăn ý.

Chỉ cần không có sai sót, hạng hai đằng sau sẽ mãi là hạng hai.

Vừa mới bước qua vạch đánh dấu 200m, Nghiêm Tứ ngừng hát —— đây là một bài hát vừa mới được hát, hắn muốn hát lại.

Nhưng trong chớp mắt cực kì ngắn ngủi này, chân trái của Tạ Chấp và chân phải của Nghiêm Tứ bước ra cùng lúc, Tạ Chấp lập tức mất cân bằng, sắp té ngã.

Chính trong tích tắc đó.

Tay phải đang để không của Nghiêm Tứ thuận thế tạt ngang qua, chặn lại thân trước Tạ Chấp, để cậu lại về phía sau, Nghiêm Tứ ôm cậu vào trong ngực.

Tạ Chấp ngã vào trong lòng ng.ực Nghiêm Tứ, có thể nghe thấy tiếng nuốt nước bọt rất rõ ràng của hắn.

Cậu vội vàng giãy ra.

Nghiêm Tứ: "Không sao chứ?"

Tạ Chấp: "Không có việc gì, nhưng là......"

Tuy rằng thời gian rất ngắn, nhưng hạng hai vừa rồi cắn chặt không buông đã đuổi kịp ngay lập tức, theo sau, vượt lên trong tiếng hô "Một hai một".

Tạ Chấp hơi sốt ruột.

"Đừng lo lắng."

Nghiêm Tứ vừa nói vừa thay đổi một động tác, hắn đặt tay trái lên vai trái Tạ Chấp, rồi giơ tay phải lên nắm lấy tay phải Tạ Chấp.

Hạng ba gần trong gang tấc, cách bọn họ chỉ vài bước chân.

Nghiêm Tứ liếc qua lại, hỏi: "Đổi thành bài khác rồi chạy theo tiết tấu, sợ không?"

Tạ Chấp lắc đầu: "Không sợ."

Nghiêm Tứ siết chặt tay trái, chặt chẽ ôm Tạ Chấp vào trong ngực, trước khi chạy, hắn nói: "Sợ cũng không sao, tôi sẽ ôm lấy cậu."

Sau đó, Nghiêm Tứ bắt đầu hát một bài tiết tấu nhanh, hai người trước tiên thử thăm dò đi nhanh vài bước, sau đó nhanh chóng chạy trong tiếng hát.

Hạng ba vừa muốn đuổi kịp họ, nhưng khoảng cách đã nhanh chóng bị kéo giãn.

Họ tiến nhanh đến đội hạng nhất hiện tại, nhưng mà, đội hạng nhất không nhường một tấc, cũng tăng tốc độ nện bước.

Hai đội một truy một đuổi, cuối cùng Nghiêm Tứ và Tạ Chấp gặp đội hạng nhất ở vị trí cách vạch đích mười mét.

Nhưng.

Ngay lúc gặp nhau, đội hạng nhất cũng lập tức chạy nhanh lên, khoảng cách lại được nới rộng.

Nghiêm Tứ hát càng lúc càng nhanh, Tạ Chấp cũng đuổi kịp bước chân của hắn.

Thời khắc này, Tạ Chấp đã không còn cảm nhận được thứ hạng của mình nữa, điều duy nhất cậu có thể cảm nhận được là tiếng thở của Nghiêm Tứ bên tai, cũng như hơi ấm tới từ vai trái và tay phải đang nắm lấy cậu thật chặt kia.

5m cuối cùng, Nghiêm Tứ và Tạ Chấp một lần nữa đuổi kịp đội hạng nhất.

Hạng nhất còn muốn tăng tốc độ, nhưng đã bất khả thi rồi.

3m, Nghiêm Tứ cùng Tạ Chấp vượt lên, trước mắt trở thành hạng nhất trong sân.

Ba giây sau.

Chân trái và chân phải của hai người cùng vượt qua vạch đích, nơ bướm lỏng ra ngay lúc này, những dải lụa màu đỏ được buộc vào nhau bay múa trong gió thu tươi mát.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play