Tạ Chấp vừa tỉnh, liền lập tức vọt tới bên cửa sổ, kéo rèm ký túc xá ra nhìn bên ngoài, mặt trời đã tỏa ra một chút ánh vàng, nhuộm cả bầu trời nơi trường học thành màu vàng nhạt ấm áp.
Đại hội thể thao hôm nay, thời tiết tốt!
Tạ Chấp rửa mặt ăn sáng, đến lớp học tự học sớm, còn hai giờ nữa đại hội thể thao sẽ chính thức bắt đầu.
Đại hội thể thao sẽ được tổ chức trong một ngày, hôm nay không cần đi học, các bạn học đều siêu siêu vui vẻ.
Trương Đạt Khai thì siêu siêu không vui.
Tập hợp các học sinh của mình trong lớp học, Trương Đạt Khai đặt trọng điểm ở câu nói cuối cùng: "Các em, các em phải luôn nhớ mình đã lớp 11 rồi."
"Lớp 11 là năm then chốt nhất để lên lớp 12." Vương Quý Tuyền nhỏ giọng tiếp miệng, "Nhưng cấp ba tổng cộng cũng đâu phải ba năm......"
Trương Đạt Khai không nghe được, tiếp tục nói: "Đừng tưởng rằng đại hội thể thao là ngày nghỉ, có thể thoải mái chơi đùa, tôi hy vọng các em coi hôm nay là một buổi tự học cả ngày đáng quý. Thật tuyệt vời khi được tự học ở trong thiên nhiên."
Lý Y Y: "Thiên nhiên: Em cảm thấy em không nghĩ như vậy."
Trương Đạt Khai: "Thời gian không đi thi đấu thì có thể học."
Thẩm Phi Vũ: "Em không cần như thế."
Trương Đạt Khai nói một cách dõng dạc hùng hồn, nhưng toàn là đàn gảy tai trâu, cả lớp không có ai quan tâm ông.
Người duy nhất phối hợp gật đầu chính là Tạ Chấp.
Nhưng Tạ Chấp còn lâu mới đồng ý.
Tâm tư của cậu đã sớm đã bay đến khu vực lớp bọn họ sắp ngồi xuống —— có thể dành một ngày cùng Nghiêm Tứ tùy tiện nói chuyện phiếm mà không phải đến lớp!
Sẽ không có ai đu idol mà không vui đến mức mất trí đâu nhé???
Bây giờ cho dù có người hỏi cậu cậu có muốn thử mù tạt không, Tạ Chấp cũng sẽ mỉm cười gật đầu, vui vẻ đồng ý.
Tạ Chấp kiên nhẫn chờ đến lúc chủ nhiệm lớp nói có thể đi ra ngoài, liền vui vẻ dọn ghế dựa, cùng Nghiêm Tứ đi tới sân thể dục.
Trương Đạt Khai nhợt nhạt nói với đám trẻ nít ranh này: "Ai này bất hạnh, giận này không tranh" (*), nếu ông có thể, ông muốn lấy cái chết ra uy hiếp học sinh, di ngôn có bốn chữ to: Học tập thật tốt!
(*) Cảm thấy buồn cho sự bất hạnh của ai đó, thấy giận và tiếc, không vừa lòng cho người đó vì đã không chống cự.
Lại thêm vào bốn cái chữ to nữa: Ngày ngày tiến lên.
Trương Đạt Khai thở ngắn than dài, cuối cùng vẫn là tìm được tí tẹo an ủi ở trên người Tạ Chấp, gọi cậu học trò ông lấy làm kiêu hãnh: "Lớp trưởng tới đây."
Tạ Chấp: "Dạ."
Là định bảo chúng mình xuất phát sao!
Tạ Chấp cầm ghế dựa kích động đứng lên, chờ đợi nhìn Trương Đạt Khai, chỉ cần ông ra lệnh một tiếng, cậu sẽ lập tức đi ra ngoài cùng với Nghiêm Tứ.
Trương Đạt Khai: "Tôi sẽ xuống trễ một chút, trước hết em sắp xếp các bạn đi tới sân thể dục, ổn định vị trí xong thì mang bản thảo thông tin đến đài phát thanh."
Tạ Chấp: "...... Dạ?"
Trương Đạt Khai: "Em vất vả rồi."
Tay nắm ghế dựa thất vọng buông ra rồi lại nắm chặt, Tạ Chấp thầm thở dài, lại cũng chỉ có thể di chuyển ghế, đi ra ngoài làm một chuyện lớp trưởng nên làm.
Tạ Chấp vừa xếp ghế dựa, vừa sắp xếp các bạn xếp hàng, mang theo cả lớp lao lực đi đến dưới tán hoa phượng tím, rồi còn phải tách lớp ra khỏi lớp 11A8.
Tùy tay đặt ghế ở trong đám đông, Tạ Chấp vất vả sắp xếp mọi người xong, lại vội vàng đi đến đài phát thanh để đưa bản thảo đã viết trước.
Hội trưởng Hội Học Sinh đang ở đài phát thanh, kiểm kê bài viết xong, thuận tay đưa cậu một hộp đồ.
Tạ Chấp: "Đây là cái gì?"
Dịch Vũ: "Vật kỷ niệm của đại hội thể thao, cờ màu loại nhỏ."
Đảo đảo chiếc hộp trong tay mình, trước khi đưa cho Tạ Chấp, Dịch Vũ lại thu hộp lại, hỏi: "Hơi nặng, hôm nay Nghiêm Tứ có tới không, bảo cậu ta tới đây bê giúp cậu đi."
Tạ Chấp: "......"
Sao có thể để nam thần giúp bê đồ???? Đây là sự thiếu tôn trọng cũng như không ái mộ đối với nam thần!
Tạ Chấp kiên định lắc đầu, nói: "Không sao, cậu cứ để tôi."
Dịch Vũ: "Chắc chứ?"
Tạ Chấp: "Chắc chắn tuyệt đối."
Dịch Vũ nhìn thấy Tạ Chấp kiên trì như vậy, cũng không nói gì, đặt cái hộp ở trên tay Tạ Chấp.
Cánh tay Tạ Chấp trầm xuống, nhưng này vẫn nhẹ hơn đồ tiếp ứng cho Nghiêm Tứ trước kia, ôm lấy hộp liền đi.
Tạ Chấp bước nhanh về phía lớp, có chút lo ngại về kỷ luật của lớp, mặc dù đã trao đổi với ủy viên kỷ luật khi đi, nhưng cậu vẫn có chút lo lắng về mấy nữ sinh vừa nãy ra khỏi phòng học liền nóng lòng muốn đến quầy bán quà vặt mua đồ ăn.
Không ngừng tăng tốc độ trở lại lớp, Trương Đạt Khai vẫn chưa tới, may mà kỷ luật mọi người đều không tồi, không có ai rời đi.
Tạ Chấp đặt hộp ở dưới chân, phát vật kỷ niệm xong, lúc này mới để ý rằng ghế dựa của mình không thấy đâu.
Tạ Chấp cúi đầu nhìn khắp nơi, bốn phía đều là học sinh đã ngồi xuống, mọi người vừa nói vừa cười, lại không có cái ghế trống nào.
Rõ ràng vừa nãy đặt ở đây......
Bé con Tạ Chấp trong lòng mệt đến nỗi phịch mông ngồi xuống sàn nhà, phồng hai má cúi đầu.
Sao lại có chuyện như vậy!!!
Mình không thể nói nói cười cười đi đến sân thể dục thể cùng Nghiêm Tứ rồi thong dong ngồi xuống còn chưa tính, vậy mà còn bị lấy mất ghế......
Quay trở về lấy ghế đương nhiên không thành vấn đề, chỉ là......
Dựa theo độ được hoan nghênh của Nghiêm Tứ, cậu đi lấy ghế rồi trở về thì trái phải của hắn cũng đã ngồi đầy người rồi.
Đúng rồi, Nghiêm Tứ?
Nghĩ đến đây, Tạ Chấp cuối cùng mới nhớ ra, tìm kiếm Nghiêm Tứ trong đám đông.
Tạ Chấp ngẩng đầu, vừa nhấc đầu, liền thấy đại minh tinh ngồi ở chỗ cao nhất —— bên phải Lưu Nhiếp đang ngồi, mà bên trái...... Hình như là trống không??
Nghiêm Tứ miệng ngậm kẹo m.út, thấy Tạ Chấp rốt cuộc đã ngẩng đầu lên, giơ tay, lười biếng vẫy vẫy.
Sau đó, năm ngón tay đang mở của hắn biến thành ngón trỏ hướng lên trời, rồi tay hướng xuống dưới, Nghiêm Tứ chỉ chỗ trống bên cạnh mình.
"Đi lên đi." Nghiêm Tứ dùng khẩu hình nói.
Tạ Chấp vội vàng bước vài bước đi lên.
Vừa mới đi đến bậc thang bên cạnh chỗ ngồi của Nghiêm Tứ, Tạ Chấp liền dừng bước chân.
Cậu nhìn tờ giấy dán trên mặt ghế trống bên cạnh Nghiêm Tứ, có chút dở khóc dở cười.
Nghiêm Tứ nâng cánh tay lên, thản nhiên rút lại tờ giấy, vò thành một quả bóng rồi bỏ vào cặp.
Nghiêm Tứ: "Mời ngồi, lớp trưởng đại nhân của tôi."
***
Bé con Tạ Chấp hạnh phúc đến sảng luôn, nở một nụ cười ngây ngô.
Thật hạnh phúc nha, ngồi dưới ánh nắng tươi sáng của mùa thu, dựa gần bên cạnh Nghiêm Tứ, hai người có thể ở bên nhau cả ngày.
Bé con trong tâm Tạ Chấp cười ngây ngô, bên ngoài mặt Tạ Chấp cũng không đeo được chiếc mặt nạ hoàn mỹ, lạnh băng tựa như một khúc gỗ chưa cắt giống vừa hồi mới gặp Nghiêm Tứ.
Tạ Chấp ôm cặp sách nhỏ, lưng không quá thẳng ngồi trên "ghế dành riêng cho lớp trưởng", trên mặt là ý cười rất rõ ràng, toàn bộ ngũ quan đều có vẻ mềm mại ấm áp, vô cùng ôn hòa.
Nghiêm Tứ ngắm Tạ Chấp trong chốc lát, cảm nhận đủ cái cảm giác thành tựu không thể giải thích trong lòng rồi, mới hỏi: "Trước 11h không có hạng mục nào của lớp 11 cậu định làm gì?"
Nghe thấy Nghiêm Tứ đề cập tới cặp mình, Tạ Chấp theo bản năng ôm chặt cặp mình hơn một chút.
Trong đó chính là mạng của Tạ Chấp, cũng là những thứ không thể cho Nghiêm Tứ xem—— chính là cái quyển sách mặt ngoài tên là sách câu hỏi sai nhưng thật ra lại ghi đầy tưởng tượng não động của cậu kia.
Trừ bỏ thứ này ra, cặp sách Tạ Chấp trống không, không có cái gì hết.
Nghiêm Tứ thấy động tác của Tạ Chấp: "Đúng là mang theo đồ gì à? Cái gì vậy? Lấy ra tôi nhìn thử??"
Anh không thể xem!!!
Bé con Tạ Chấp cầm một chiếc mặt nạ vỡ vụn trong tay, lo lắng gấp gáp như kiến bò trên chảo nóng.
Làm sao bây giờ??? Sắp ngã ngựa sao?? (*) Rất gấp, online chờ.
(*) Ngã ngựa là kiểu bị bại lộ gì đấy, theo nghĩa tiêu cực ý.
Nghiêm Tứ: "Sao lại không nói?"
Tạ Chấp: "Tôi......"
Nghiêm Tứ mặt mày ủ rũ: "Ồ, tôi hiểu rồi, lớp trưởng có bí mật không muốn chia sẻ với tôi."
Tạ Chấp cảm giác trái tim mình bị một kích trí mạng, trong nháy mắt, cậu liền thỏa hiệp, cúi đầu, Tạ Chấp duỗi ngón tay ấn vào khóa kéo, chuẩn bị mở cặp sách ra chia sẻ với Nghiêm Tứ.
Ngã ngựa...... Thì ngã ngựa đi.
Cùng lắm là Nghiêm Tứ tức giận, không để ý tới mình, thế cũng tốt hơn là làm Nghiêm Tứ buồn.
Tạ Chấp kéo khóa lên trên, cặp sách vừa mới mở ra một khoảng nhỏ, ngón tay cậu đã bị ngón tay ấm áp khác đè lại.
Tạ Chấp ngẩng đầu, Nghiêm Tứ hơi cau mày.
Nghiêm Tứ: "Nói giỡn với cậu thôi, còn định làm thật sao?"
Tạ Chấp: "...... Nhưng cậu vừa mới......"
Nghiêm Tứ: "Có bí mật thì sao lại không được? Mỗi người đều có thể có bí mật của riêng mình."
Tạ Chấp mắt không chớp nhìn Nghiêm Tứ.
Nghiêm Tứ: "Nhưng mà......"
Tạ Chấp vội hỏi: "Nhưng mà cái gì?"
Nghiêm Tứ: "Cậu đối với tôi không thể quá nhiều bí mật, chỉ có thể nhỏ hơn hoặc bằng ba thôi."
Ba bí mật, có vẻ là rất ít, nhưng với Tạ Chấp thì thế là đủ dùng rồi.
Bí mật thứ nhất, em là fan anh, bí mật thứ hai, em là fan chuyên viết đồng nhân của anh, bí mật thứ ba......
Tạ Chấp chỉ có hai bí mật.
Tạ Chấp gật đầu, nói: "Cảm ơn."
"...... Cậu không cần nói cảm ơn với tôi." Nghiêm Tứ như có chút không vui.
Buông ngón tay đè lên tay Tạ Chấp ra, Nghiêm Tứ lấy cặp sách đang đeo sau lưng, đặt trên đầu gối.
Nghiêm Tứ: "Bên trong cặp của lớp trưởng có bí mật, nhìn cái cặp không có miếng bí mật nào của tôi đi."
Nghiêm Tứ vừa nói, vừa kéo khóa ra.
Tạ Chấp xem qua, chỉ thấy trong đó có một folder, trong folder là mấy bài thi, ngoài ra, còn có mấy quyển sách luyện tập, một cái hộp bút.
Trên hộp bút có ghim món quà mà Nghiêm Tứ mang về, cả trên sách bài tập, tất cả đều viết tên Tạ Chấp.
"Tôi?" Tạ Chấp giật mình.
Nghiêm Tứ lấy sách bài tập ra, đặt ở trên đùi mình: "Cậu."
Tạ Chấp: "Lúc nào mà cậu......"
Tạ Chấp lời vừa ra khỏi miệng, liền nghĩ ra, Nghiêm Tứ đương nhiên là nhân lúc nãy cậu sắp xếp các bạn thì thu sách vở lại.
Nhưng vì sao?
Nghiêm Tứ như có thể nghe thấy nghi hoặc trong lòng Tạ Chấp, nói: "Tối hôm qua tôi nghe thấy bài tập thầy giáo giao rồi, bài nhiều như vậy, đại hội thể thao không dài lắm thì làm một chút, buổi tối có làm xong được không?"
Một phiếu toán lộ ra từ trong đống bài kiểm tra, Nghiêm Tứ đưa qua, tặng kèm một cái bút nước.
"Cậu chắc là bắt đầu làm từ môn toán ha?" Nghiêm Tứ hỏi.
Cái này mà anh cũng biết ư.
Tạ Chấp ngơ ngẩn nhìn Nghiêm Tứ, miêu tả không ra tâm tình hiện tại của mình.
Tạ Chấp: "Ừ."
"Ừ gì mà ừ." Nghiêm Tứ giơ tay xoa nhẹ mái tóc mềm mại của Tạ Chấp, dùng ngón tay thon dài ấn nhẹ vào gáy cậu.
"Vậy bắt đầu làm đi." Nghiêm Tứ nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT