Nghiêm Tứ cùng Tạ Chấp cầm dây thừng đi đến sân thể dục thứ nhất luyện tập.

Sắp tới đại hội thể thao nên sau tiết tự học buổi tối có rất nhiều người luyện tập tự phát ở sân thể dục.

Hai bạn cùng phòng của Tạ Chấp, Thẩm Phi Vũ và Vu Tễ vừa tan học liền vọt tới sân thể dục, chiếm lấy một vị trí tuyệt vời, sau đó...... Bắt đầu vật lộn không ngừng.

Thẩm Phi Vũ đá vào chân phải không bị trói củA mình, hỏi Vu Tễ: "Mẹ nó, tôi đã nói là trái trước phải sau mà, cậu không phân biệt được phương hướng à?"

Vu Tễ: "Tôi thấy não cậu thiếu oxi cmnr, chân nào chân phải cũng không biết à?"

Thẩm Phi Vũ: "Tôi trái cậu phải, cậu —— Ớ, đây là chân phải?"

Vu Tễ nhìn Thẩm Phi Vũ, hít sâu một hơi, sau đó mắt trợn trắng, cuối cùng ôm tim: "Trời ạ, lúc trước tại sao tôi lại luẩn quẩn trong lòng mà đăng kí thi hai người ba chân với cậu nhỉ???"

Vu Tễ: "Đạo đức xói mòn? Hay là nhân tính vặn vẹo??"

Thẩm Phi Vũ đỡ trán: "Đừng hỏi, tôi bị lớp trưởng lừa gạt......"

Vu Tễ: "Lớp trưởng có gạt cậu sao??? Lớp trưởng người ta đặt đơn đăng kí trên bàn mình, cậu nói "hehehe, chúng ta thử đăng kí cùng một hạng mục với lớp trưởng và đại minh tinh đi, biết đâu có thể trải nghiệm cảm giác của người nổi tiếng...""

Vu Tễ: "Cậu mẹ nó tự mình nói, còn trách lớp trưởng được cơ à?!"

"A a a a a a a a a a!!!!"

Thẩm Phi Vũ vừa định phản bác chỉ trích vô căn cứ của Vu Tễ đã bị một tiếng hét chói tai đã ngắt lời.

Thẩm Phi Vũ bị tiếng hét làm lảo đảo, sờ sờ tóc mái mình: "Sao thế?"

Thẩm Phi Vũ: "Thấy chúng tôi đẹp trai quá hả?"

"A a a a a!!!" Nữ sinh vẫn đang liên tục hét, "Nghiêm Tứ Tạ Chấp xuống dưới!!! Các cậu nhìn thấy không!!!"

"Thấy!" Một nữ sinh khác cũng kêu lên, "Đang ôm sao??? A a a a a, Nghiêm Tứ đói khát quá chăng??? Sao lúc nào ảnh cũng ôm lớp trưởng vậy???"

Nghiêm Tứ đói khát trong truyền thuyết đang một tay kéo Tạ Chấp đi xuống dưới cầu thang, tay cầm một cái dây thừng đỏ, quấn quanh đầu ngón tay.

Hai người đi vào trong rào chắn của sân thể dục, Tạ Chấp chỉ một chỗ, hai người cùng nhau đi qua.

Nghiêm Tứ nhìn vạch kẻ dưới chân: "Đây là điểm xuất phát?"

"Của năm ngoái." Tạ Chấp nói, "Tương tự, đây cũng là đích."

Nghiêm Tứ: "Ok."

Nghiêm Tứ vừa trả lời vừa tự nhiên ngồi xổm xuống.

Tạ Chấp không có phản ứng, vươn tay muốn kéo, chỉ nắm được một phần nhỏ cái áo của Nghiêm Tứ

Tạ Chấp nhìn xuống, thấy cơ lưng căng ra của Nghiêm Tứ hiển hiện qua chiếc áo sơ mi bó sát, cảm giác mạnh mẽ mười phần.

Tạ Chấp khẽ dời mắt.

"Nếu không thì...... Để tôi làm cho?" Tạ Chấp trốn tránh hỏi.

"Để tôi." Nghiêm Tứ quỳ một gối trên sân thể dục, vòng tay qua cẳng chân Tạ Chấp, đẩy đẩy, "Tới gần một chút."

Cẳng chân Tạ Chấp bị đẩy, siết chặt với cẳng chân Nghiêm Tứ.

Cuối tháng 10, thành phố nơi trường trung học phổ thông Khải Trí tọa lạc cũng được coi là đầu mùa thu, quần của hai người đều rất mỏng, vừa mới dán vào nhau Tạ Chấp đã cảm nhận được nhiệt độ nơi cẳng chân của Nghiêm Tứ.

Nhiệt độ tương tự lan tràn đến đuôi mắt Tạ Chấp —— nơi duy nhất trên khuôn mặt cậu có thể hơi đỏ lên vì ngại ngùng.

Tạ Chấp cứng đờ dán vào cẳng chân Nghiêm Tứ.

Tạ Chấp cảm giác được đầu ngón tay linh hoạt của Nghiêm Tứ nhẹ nhàng leo lên trên, ấn một cái trên cẳng chân của chính mình, dường như là để xác định vị trí của dây thừng.

Ngay sau đó, một sợi dây rộng hơn một chút được quấn lên, buộc chặt hai chân của hai người vào nhau.

Nhiệt độ lúc dán sát càng rõ ràng hơn.

Tạ Chấp liều mạng nhịn xuống ý muốn che mặt của mình.

"Có bị quá chặt không?" Nghiêm Tứ quỳ một gối, ngẩng đầu nhìn Tạ Chấp.

Tạ Chấp: "Không...... Không chặt, vừa rồi."

Nghiêm Tứ: "Tuyệt."

Nghiêm Tứ linh hoạt buộc hai nút thòng lọng, sau đó đứng lên, một tay bám lấy bả vai Tạ Chấp.

Tạ Chấp chần chờ một chút, cuối cùng mới chậm rãi để một tay lên vai Nghiêm Tứ.

"Tôi...... Tôi không ổn rồi." Nữ sinh vây xem ngoài sân thể dục ấn ấn bóng rổ trong tay mình, ý bảo người bạn bên cạnh đỡ mình một chút, "Đây là sự thật sao?"

"Tôi cũng không ổn rồi." Nữ sinh đỡ cô cũng dựa sát vào, sắc mặt đỏ bừng, "Hai người ba chân đến cùng là hạng mục thần tiên gì vậy???"

"Hai người ba chân đến cùng là hạng mục thần tiên gì vậy!!!" Tạ Chấp cũng rất muốn hỏi câu này.

Sau đó, cậu cảm thấy một cơn gió hơi nóng thổi qua sườn mặt mình, là Nghiêm Tứ mở miệng: "Bắt đầu được chưa?"

Sườn mặt Tạ Chấp tê dại lại ngứa, gật đầu: "Rồi."

"Được rồi, vậy trước tiên là bên trái —— cậu không sao chứ?!"

Tâm tình Tạ Chấp rất kích động, ngay lúc Nghiêm Tứ nói "được rồi" liền bước đùi phải ra, Nghiêm Tứ vẫn còn ngừng tại chỗ bất động thì Tạ Chấp đã nhoáng lên, trực tiếp ngã xuống sân thể dục.

Và rồi Tạ Chấp ngã vào cánh tay hữu lực của Nghiêm Tứ.

"Thịch" tim đập mạnh một phách, Tạ Chấp nghiêng mặt đi, thấy Nghiêm Tứ gần trong gang tấc.

Đuôi mắt Tạ Chấp đỏ hoe, cậu cảm thấy thân mình bị nhấc nhẹ lên, liền đứng thẳng người.

Cánh tay Nghiêm Tứ vẫn đang ôm ngang bụng cậu, bàn tay giữ eo cậu, vài giây sau mới buông ra.

"Không sao chứ?" Nghiêm Tứ cười như không cười nhìn Tạ Chấp.

"Tôi, tôi không sao......" Tạ Chấp nói xong, lại nói, "Thật xin lỗi, là tôi không nghe rõ khẩu lệnh đã đi rồi."

Bầu không khí ái muội vừa rồi bị quét sạch.

Nghiêm Tứ nhíu mày, không nhận lời xin lỗi này.

Nghiêm Tứ: "Thử lại lần nữa là được."

Nơi xa, Thẩm Phi Vũ thở phào, tràn ngập tự tin nói với Vu Tễ: "Xem ra, đại minh tinh cũng không phải là làm tốt được hạng mục này."

Vu Tễ: "Nói không sai, đây là vấn đề của hạng mục, không phải vấn đề của chúng ta."

Hai người bạn cùng phòng ăn ý gật đầu một cái, sẵn sàng bước vào cuộc hành trình chinh phục những vì sao, rồi —— đồng loạt bước chân phải ra.

Cũng ngay lúc này, Tạ Chấp cùng bước ra chân trái với Nghiêm Tứ.

Cơ chế bảo hộ của Nghiêm Tứ vẫn luôn stand by (*), Ngay khi Tạ Chấp bước ra bằng chân phải, hắn đã kéo cậu vào lòng.

(*) Phrasal verb nè các bạn, ý là ở bên, đồng hành :))))) Như kiểu stand by me thì nghĩa là ởbên tôi á

"Xin lỗi, thật sự rất xin lỗi!" Tạ Chấp điên cuồng xin lỗi Nghiêm Tứ.

Có được hay không đấy?? Rốt cuộc là có được hay không??? Tại sao mày lại mắc cùng một lỗi tận hai lận?? Tại sao người phạm lỗi luôn là mày?

Tạ Chấp vạn phần áy náy, Nghiêm Tứ nhíu nhíu mày, đỡ cậu dạy.

"Đừng nói xin lỗi, tôi không thích nghe." Nghiêm Tứ nói.

Tạ Chấp: "......"

"Không phải vấn đề của cậu, là vấn đề của tôi." Nghiêm Tứ nói, Bây giờ, tôi sẽ hô một hai một, hãy nghe cẩn thận, lúc nghe thấy một thì bước chân trái ra."

Tạ Chấp: "Được!"

Nghiêm Tứ: "Chuẩn bị sẵn sàng chưa?"

Tạ Chấp: "Rồi."

Nghiêm Tứ: "Vậy, chuẩn bị ——"

Tạ Chấp hết sức chăm chú mà chuẩn bị chân trái của mình.

Nghiêm Tứ: "Tạ ——"

Chân trái Tạ Chấp bước ra, khi cậu bước chân phải rồi đi thêm hai bước về phía trước, mới nghe rõ Nghiêm Tứ hô cái gì.

"Tạ Chấp Tạ, Tạ Chấp Tạ."

Đây là cái khẩu lệnh kỳ quái gì vậy???

Còn một hai một thì sao??

Khoé mắt Tạ Chấp đột nhiên lại đỏ bừng.

Chỉ là —— khởi đầu của lần đi này suôn sẻ lạ thường, không thể bị gián đoạn vì bất kỳ lý do gì.

Hai người đi được nửa vòng, mới dần dừng lại vì Nghiêm Tứ hô khẩu hiệu có chút chậm.

Đi thong thả vài bước, hai người dừng lại, Tạ Chấp quay đầu lại, cách ra một chút, nhìn Nghiêm Tứ.

Tạ Chấp: "Cậu...... Cậu không hô một hai một sao?"

Tay Tạ Chấp vẫn đang bám trên vai Nghiêm Tứ, lúc nói chuyện vô thức kéo áo Nghiêm Tứ, lâu lâu cơ vai của Nghiêm Tứ bóp theo.

Nghiêm Tứ bị bóp đến không thoải mái, lại không bỏ tay cậu ra.

Nghiêm Tứ: "Một hai một có nghĩa gì chứ, hô tên của cậu không được sao?"

Tạ Chấp: "...... Được."

Nghiêm Tứ: Được là ý không tốt?"

Tạ Chấp: "Không phải, là...... Ý tốt."

Nghiêm Tứ: "Đây là đồng ý?"

Cũng không phải là vấn đề đồng ý hay không đồng ý, mà là...... Mà là......

Dù sao thì, bắt Nghiêm Tứ không hô sao, Tạ Chấp cũng không nhẫn tâm được như vậy.

Tạ Chấp cuối cùng nói: "...... Đồng ý."

Nghiêm Tứ: "Ok."

Nghiêm Tứ nói xong câu "Ok" này, tay ở trên vai Tạ Chấp khẽ nhéo xương bả vai cậu, nở nụ cười.

"Nếu ổn rồi." Nghiêm Tứ cười nói, "Vòng tiếp theo đổi thành cậu hô."

"Hô...... Hô một hai một?"

"Cậu nghĩ gì?" Nghiêm Tứ ở ngay bên tai Tạ Chấp thầm thì, "Đương nhiên là......"

"Hô tên tôi."

Call me what you want, call me what you need, call me in the morning i"ll be on the way:))))

***

"Nghiêm Tứ Nghiêm...... Nghiêm Tứ Nghiêm......"

Vừa rồi Nghiêm Tứ hô tên Tạ Chấp cũng chỉ hô nửa vòng, mà Tạ Chấp hô tên Nghiêm Tứ thì lại là thật sự hô cả một vòng.

Nghiêm Tứ thích ý mà hưởng thụ nghe Tạ Chấp kêu tên hắn, chậm rãi đi hết một vòng, đuôi mắt Tạ Chấp sắp đỏ đến nhỏ máu luôn.

Lần cuối cậu kích động như này mà hô tên Nghiêm Tứ chính là lần xem live của hẳn ở ký túc xá không có người vào tuần trước —— Ừm, thật ra cũng không lâu lắm.

Hai người đi xong một vòng, trở lại chỗ vừa rồi nghỉ ngơi.

Nghiêm Tứ lòng tràn đầy vui vẻ, ngồi cùng Tạ Chấp ở mép sân thể dục hong khô người.

Rất nhanh, có hai người đi tới chỗ bọn họ.

Dáng người đen thùi lùi lại gần, đến khi xuất hiện dưới đèn, Tạ Chấp mới nhận ra đây là hai người bạn cùng phòng của mình.

Thẩm Phi Vũ: "Lớp trưởng, hai người đi tốt lắm!!! Nếu không phải là Nghiêm đại lão mới trở về, tôi còn tưởng rằng các cậu đã luyện tập được vài ngày!!"

Vu Tễ: "Haha, đúng vậy, không giống người nào đó, chân trái vướng chân phải, luyện tập năm ngày như một ngày."

Thẩm Phi Vũ: "Câm miệng đi chóa, lúc này mà vẫn còn muốn nội chiến sao?"

Bạn cùng phòng cãi nhau là chuyện bình thường, Tạ Chấp nhìn thoáng qua Nghiêm Tứ, Nghiêm Tứ rất thích thú mà xem hai người đối đầu, không nói gì

Thẩm Phi Vũ và Vu Tễ mắng nhau chán chê xong, động tác nhất trí quay đầu lại, nhìn Tạ Chấp và Nghiêm Tứ.

Thẩm Phi Vũ: "Cho nên, tình hình của bọn tôi, lớp trưởng đại nhân và nghiêm đại lão, các cậu hiểu rõ rồi chứ."

Nghiêm Tứ: "Ừ, hiểu rõ."

"Chúng ta những con người quang minh chính đại không nói chuyện mập mờ." Vu Tễ nói, "Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp! Đúng hay không?!"

Nghiêm Tứ cố nén cười: "Đúng vậy, thế nên?"

Thẩm Phi Vũ đưa hai ngón tay lên mu bàn tay, uốn cong ngón tay, (*) quỳ xuống: "Cho nên!!! Quỳ cầu đại lão đại nhân tiết lộ bí tịch!"

(*) Chắc là động tác mấy đại hiệp phim cổ trang hay làm á 😊

Tạ Chấp ngẩn ra: "Bí tịch gì?"

"Bí tịch đi hai người ba chân." Vu Tễ nói, "Vừa rồi tôi thấy các cậu hô khẩu hiệu —— đó có phải lí do không?"

Tạ Chấp: "......"

Nghiêm Tứ giả ngu: "Không phải một hai một sao?"

"Không phải á," Thẩm Phi Vũ kêu khóc, "Tuy rằng không nghe rõ, nhưng tuyệt đối không phải là một hai một."

Tạ Chấp: "......"

Sao lại bại lộ nhanh như vậy??? Một điều đáng xấu hổ như vậy mà cũng bị nghe thấy sao??

Tạ Chấp còn chưa kịp phản ứng, Nghiêm Tứ đã mở miệng.

Nghiêm Tứ: "À, hóa ra các cậu nói cái kia."

Tạ Chấp quay đầu lại, vẻ mặt lạnh lùng nhìn Nghiêm Tứ, bề ngoài bất động thanh sắc, thực tế đồng tử động đất (*) —— cái kia là cái nào? Nghiêm Tứ muốn nói cái gì???

(*) 不动声色 bất động thanh sắc: bình tĩnh, không cảm xúc

瞳孔地震 đồng tử động đất: Một cụm phổ biến trên mạng, nghĩa là bởi vì bị sốc đột ngột, đồng tử trong mắt đột nhiên giãn ra, đồng tử chuyển động như có động đất. Được sử dụng để mô tả một cách phóng đại trạng thái bị sốc đột ngột

Định nói chuyện này ra sao?

Thẩm Phi Vũ chắp tay trước ngực: "Chính là cái kia!"

Nghiêm Tứ: "Thật ra......"

Vu Tễ: "Thật ra!!!"

Nghiêm Tứ: "Thật ra bọn tôi hô bốn năm bốn."

Thẩm Phi Vũ & Vu Tễ: "...... Hả?"

Tạ Chấp: "...... Hả?"

Nghiêm Tứ nhìn lướt qua Tạ Chấp, quay đầu, tiếp tục nhìn hai người bạn cùng phòng, trên mặt là tươi cười chân thành không hề giả trân: "Thì đó, hô một hai một thì chẳng phải quá nhàm chán sao."

"Nhưng......" Thẩm Phi Vũ vẫn cứ không tin, "Không có bí tịch sao?"

Nghiêm Tứ nhún vai: "Không có nha."

Vu Tễ vẫn chưa từ bỏ ý định: "Vậy sao các cậu có thể đi được tốt như vậy?"

"Cái này?" Nghiêm Tứ khoác tay dài lên vai Tạ Chấp, rũ trước ngực cậu, lại cười rộ lên, trong tươi cười là tám phần tự tin, hai phần...... Thiếu đánh.

"Đương nhiên là bởi vì......" Nghiêm Tứ vẻ mặt nghiêm túc, "Độ ăn ý tuyệt hảo."

***

Chân Thẩm Phi Vũ và Vu Tễ đều sắp què vì lời lừa gạt của Nghiêm Tứ. (?)

Cuối cùng rời đi nói với nhau "Quả nhiên vẫn là vì tôi với cậu không ăn ý" "Há, đâu chỉ là không ăn ý, kiếp trước chắc chắn là kẻ thù không đội trời chung".

Tạ Chấp nhìn Nghiêm Tứ, nghĩ nghĩ, nói: "Tôi còn tưởng là......"

Nghiêm Tứ: "Tưởng là cái gì?"

Tạ Chấp: "Tưởng là...... Cậu sẽ nói ra."

Lúc đó cậu thật sự tưởng là Nghiêm Tứ muốn nói cho hai người kia.

Nghiêm Tứ: "Tôi còn lâu mới nói cho bọn họ, đây là bí tịch của tôi và lớp trưởng, không được truyền ra mà?"

Tạ Chấp cười cười, cúi đầu.

Nghiêm Tứ: "Tuy nhiên, nói đến bí tịch, thật ra có một phương pháp."

Tạ Chấp: "Là gì?"

Nghiêm Tứ vỗ vai Tạ Chấp, ý bảo cậu đứng lên, chỉ vào cầu thang xa xa: "Đi địa hình phức tạp nhiều có thể nâng cao độ ăn ý."

Nghiêm Tứ: "Đi thôi, đi dạo khuôn viên trường."

Chân Tạ Chấp cũng sắp què vì lời lừa gạt của Nghiêm Tứ (?), hai người cứ cột vào nhau như vậy, như một thể mà đi lên cầu thang, bắt đầu đi lang thang trong khuôn viên trường.

Lúc họ đi qua khu vực lớp 12 thì vừa đúng là giờ học buổi tối của lớp 12, các học tỷ vốn đang vội vàng đi ngừng lại ở trên lầu, chiếm chỗ quan sát tốt mà nhìn hai người cột vào nhau cùng đi.

"Đang...... Luyện đi hai người ba chân?" Có người hỏi.

"Tôi thấy không giống, hai người ba chân không tập ở sân thể dục mà lại ra chỗ này?" Có người đáp, "Tôi thấy —— đây là một cách show ân ái!"

"Tôi không thể đồng ý hơn."

Những lời thì thầm nhát gừng dừng lại ở phạm vi hai người không thể nghe thấy, bọn đi rồi đi, thẳng đến tận ven hồ của trường, Tạ Chấp mới thở hổn hển.

"Mệt à?" Nghiêm Tứ lập tức chú ý.

Tạ Chấp: "Ừm...... Thì là, chân hơi đau."

Hai người ba chân cột vào nhau rồi đi trong một thời gian dài, chân sẽ bắt đầu đau, Nghiêm Tứ thường xuyên huấn luyện vũ đạo không có cảm giác gì, nhưng nghe Tạ Chấp nói như vậy, hắn đưa mắt nhìn một chút, tìm một cái đình hóng gió, dẫn cậu vào.

Hai người ngồi ở trong đình hóng gió, ánh sáng bên ngoài tưới xuống chiếu ra chút ánh vàng trên dây thừng đỏ.

Nghiêm Tứ cúi người xuống cởi nút thắt.

Năm phút sau, Nghiêm Tứ chậm rãi ngẩng lên, đầu ngón tay bị ma sát hơi đỏ.

"Không ổn rồi." Nghiêm Tứ nói, "Vừa nãy tôi cũng không thắt nút chết mà."

Tạ Chấp: "Thế...... Không cởi được à?"

Chân của hai người bị dây thừng trói chặt, chân Tạ Chấp sưng đau, nhưng không có biểu hiện ra.

Nghiêm Tứ cúi đầu cởi nút lần nữa, xác nhận là nút thòng lọng bởi vì vận động đã biến thành nút chết.

Tạ Chấp: "Hay cậu thử cởi giày rồi rút chân ra?"

Chỗ cẳng chân có một chút không gian để cử động, nhưng nếu đi giày thì chắc chắn không lấy chân ra được.

Nghiêm Tứ nghĩ nghĩ, nghe theo Tạ Chấp, cúi đầu nới lỏng dây giày AJ, rút ​​chân ra khỏi dây thừng, rồi lại cúi đầu buộc dây giày.

Nghiêm Tứ vừa buộc dây giày xong, ngẩng đầu lên, thấy chân Tạ Chấp cũng đã rút ra, nhưng dây thừng đỏ kia thì lại không thấy.

Nghiêm Tứ: "Hả? Dây thừng đâu?"

Quần đồng phục của Tạ Chấp phồng lên một cục, bị vạt áo khoác đồng phục che lấp nên nhìn không ra.

Tạ Chấp: "Không...... Không biết."

"Chắc là...... Bị gió thổi đi rồi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play