Trưa hôm đó, Nghiêm Tứ liền treo cây sáo trúc nhỏ Tạ Chấp tặng lên túi vải của mình, đeo cái túi bảo vệ môi trường này, sau khi đến sân bay, chuyển máy bay đi đến Maldives, tham gia ghi hình cho show tạp kĩ《Chuyến đi của chúng ta》.

Đây là một show tạp kĩ bắt nguồn từ nước K, lần đầu tiên quay mời sáu vị khách quý, trong đó có hai người trong nhóm Turn On của Nghiêm Tứ.

Một người là Nghiêm Tứ, người còn lại là đại mỹ nhân cùng nhóm với hắn, bạn thân nhất trong giới của Nghiêm Tứ — Uông Bình.

Nghiêm Tứ bay tới Maldives vào đêm khuya cùng ngày, ghi hình cũng đã bắt đầu rồi, camera-man quay một đường đến khách sạn, nhìn Nghiêm Tứ lấy hành lý đi vào.

Khi Nghiêm Tứ tiến vào có tạo ra một tiếng động nhỏ, Uông Bình đang ngủ say tỉnh lại, khuôn mặt dù đã ngủ đến mức đầu như ổ gà thì vẫn đẹp tới phẫn nỗ, y ôn nhu nói với Nghiêm Tứ:

"Thằng con chó má, gọi cha nào."

Tay camera-man đang quay khẽ run.

Nghiêm Tứ mỉm cười: "Chó ơi, phắn đi."

Nghiêm Tứ lấy cây sáo trúc nhỏ từ trên túi vải xuống, treo vào túi bao tử (*) ngày mai dùng lúc quay, rồi mới có thể an tâm ngủ.

(*)

Buổi ghi hình ngày hôm sau bắt đầu, Nghiêm Tứ đeo túi treo cây sáo trúc nhỏ của hắn đi rêu rao khắp nơi.

Sau đó, ngày thứ ba, ngày thứ tư, ngày thứ năm.

Ngày thứ sáu cả đoàn (*) được nghỉ ngơi, Uông Bình mắt mù tâm mù khi đi dạo phố cuối cùng mới phát hiện Nghiêm Tứ đã đổi một cái túi khác, còn có cây sáo trúc nhỏ lủng lẳng sau khi đổi túi vẫn không thay đổi.

(*) Raw và qt đều là cửa hàng 店铺, nhưng mình thấy không hợp ngữ cảnh nên mạn phép đổi lại, ai hiểu tiếng Trung thì giải đáp giúp mình nhé

Uông Bình vốn dĩ đi phía bên kia đường ăn kem, vì hóng hớt, y băng qua đường, đi đến cạnh Nghiêm Tứ.

"Ủa, cái gì đây?" Uông Bình vừa nói vừa thò tay qua, "Cũng khá đẹp."

Ngay khi tay của Uông Bình sắp chạm đến cây sáo trúc của Nghiêm Tứ, đã bị bắt lại.

Nghiêm Tứ: "Đừng, sợ tay mày bẩn."

"Mẹ." Uông Bình trợn trắng mắt, "Tay của tao mà bẩn, tay của tao là tay tiên, nó ——"

Uông Bình vừa nói, vừa nhìn tay mình —— à, kem tan chảy dính vào tay, thật ra cũng khá bẩn.

"Chị Trương Nguyệt, chị cho em một tờ giấy được không?" Uông Bình cợt nhả đi tìm chị gái cùng tham gia chương trình, xin một tờ khăn giấy ướt, lau khô tay, lại trở về, hỏi bám riết không tha, "Giờ thì chắc chạm vào được đúng không?"

Nghiêm Tứ cười, kiên quyết lắc đầu: "Không, thế đi."

Uông Bình: "Đù má, không cần keo kiệt vậy đâu."

Nghiêm Tứ: "Tao chính là keo kiệt vậy đó." Chịu thì chịu hok chịu thì chịu

Nghiêm Tứ: "Bảo mày đừng chạm vào thì đừng chạm vào. Nghe không hiểu tiếng người sao?"

Uông Bình trợn mắt: "Được được được, không chạm thì không chạm, cho mày keo kiệt chết luôn."

Nói rồi, Uông Bình lại băng qua đường, đi khỏi Nghiêm Tứ, tiếp tục ăn kem.

Chẳng qua một lát sau, Uông Bình tà tâm bất tử lại quay trở về, tiếp tục nói với Nghiêm Tứ: "Ê, hỏi thật, cái này của màyu giá bao nhiêu đấy? Đáng để mày nâng niu như vậy cơ à?"

Uông Bình đúng thật là rất thích hóng hớt!

Xét cho cùng, là bạn thân trong giới của Nghiêm Tứ, y trước kia thật đúng là không nhận ra Nghiêm Tứ có tật xấu đồ tốt không cho người khác chạm vào.

Tất cả các thành viên của Turn On đều có hoàn cảnh tốt, nhưng hoàn cảnh của Nghiêm Tứ lại tốt đến nghịch thiên, dù là đồ cao cấp hay trang sức yêu thích, chỉ cần đồng đội thích, hắn đều nói đưa liền đưa, nói mượn liền mượn.

Nhìn chung từ lúc y biết Nghiêm Tứ đến nay, không thấy thứ gì Nghiêm Tứ không cho người khác chạm vào.

Chưa kể......

Sáo trúc này, nói nó thô ráp còn là tâng bốc, chứ đừng nói là có cái gì đặc sắc, nếu có người nói nó được bán sỉ trên thị trường buôn bán nhỏ, vậy Uông Bình cũng tin.

Nghiêm Tứ nghe Uông Bình nói xong, khi nhìn về phía sáo trúc, ánh mắt rất ôn nhu.

Hắn nghĩ nghĩ, cảm thấy treo ở bên ngoài không an toàn, liền thu lại, bỏ nó vào túi.

Uông Bình khiếp sợ nhìn động tác của Nghiêm Tứ.

Nhưng càng khiến người ta khiếp sợ chính là câu trả lời của Nghiêm Tứ.

Nghiêm Tứ thu lại sáo trúc, vỗ vỗ túi, nói với Uông Bình: "Mày hỏi tao giá của nó?"

Uông Bình chó con gật đầu.

Nghiêm Tứ: "Vô giá."

Uông Bình: "......"

Mẹ nó, bạn thân mình chẳng lẽ yêu ai rồi?

Nhưng vấn đề là, thằng này chỉ đi một cái show vườn trường thôi mà? Xét những thứ nó lải nhải mỗi ngày với mình, nó ở trong trường không phải là chỉ có một đứa bạn thân thiết, là nam, tên Tạ Chấp sao?

Chẳng lẽ đó chỉ là ngụy trang?

Uông Bình nghĩ trăm lần cũng không ra.

Mà lực chú ý Nghiêm Tứ đã không đặt ở đây nữa, hắn thấy một cửa hàng bán đồ thủ công nhỏ bên đường.

Nghiêm Tứ: "Ê, tao muốn vào cửa hàng kia."

Uông Bình trầm mình trong muôn vàn suy nghĩ, vung tay lên: "Mày vào thì vào, tao cũng không phải cha mày, mày xin phép tao làm gì."

Nghiêm Tứ đá một chân Uông Bình, đi vào trong cửa hàng, một lát sau, xách mấy cái túi giấy nhỏ đi ra.

Uông Bình hãy còn đang trầm tư, chỉ đang đi theo Nghiêm Tứ.

Mấy giờ sau, Uông Bình rốt cuộc mới phát hiện vấn đề không ổn —— y nhìn hai tay của mình vốn dĩ trống không không biết nhiều ra một đống túi từ bao giờ, lại ngẩng đầu nhìn Nghiêm Tứ vẫn như cũ hứng thú dạt dào.

Sụp đổ ——

Uông Bình: "Mày vẫn còn muốn mua à????"

Nghiêm Tứ: "Sao thế? Tao muốn mua một ít quần áo."

Uông Bình: "Mày mua nhiều như vậy, dù là tặng mỗi người trong lớp mày bảy tám cái cũng đủ luôn rồi!!"

Bước chân Nghiêm Tứ chậm rãi dừng lại.

Uông Bình: "...... Nghe được lời giáo dục yêu thương của cha, con đã bị tác động, quyết định không mua?"

Nghiêm Tứ lắc đầu: "Chỉ là bỗng nhiên nhớ ra."

Uông Bình: "...... Nhớ ra cái gì?"

Nghiêm Tứ: "Quà cho các bạn cùng lớp tao còn chưa mua."

Uông Bình: "......"

Vậy một buổi chiều này của mày!! Từ lúc hừng đông đi đến lúc tối!! Đường phố ở Maldives gần như đã bị mày đi hết rồi, mày rốt cuộc đi mua cái quái gì vậy???

Uông Bình lần này không phải suy sụp, mà là tuyệt vọng: "Vậy mày mua nhiều như vậy cho ai???"

Nghiêm Tứ lấy làm đương nhiên: "Đương nhiên là cho lớp trưởng."

Uông Bình: "Ngu lắm, ai lại thích mày tặng nhiều đồ rách nát như vậy???"

Nghiêm Tứ thương hại liếc mắt nhìn Uông Bình một cái, cười lạnh: "Mày cũng không phải lớp trưởng của tao, sao biết cậu ấy không thích."

Uông Bình: "......"

Nghiêm Tứ: "Xách túi đuổi theo đi, lảm nhảm nhiều dữ."

***

Khi Nghiêm Tứ đang mang theo anh em tốt aka máy xách đồ hình người ở Maldives bốn phía biển xanh trời xanh mua sắm cũng là khi.

Nước C đã lặng yên chìm vào màn đêm, sau tiết tự học buổi tối, Tạ Chấp trốn vào trong chăn, bắt đầu vui vẻ câp nhật một truyện đã ra từ lâu.

Tạ Chấp có thể vui vẻ.

Chứ fan cậu thì một chút cũng không vui.

Truyện vườn trường về Nghiêm Tứ kia bị Chấp Chấp Nhất Tứ đại đại thông báo tạm dừng, đại đại bắt đầu một truyện đồng nhân mới, bối cảnh cổ trang, dưới đại bối cảnh triều đình sụp đổ, đôi tình nhân bị vận mệnh cách trở với số phận to lớn lại bi kịch

Sinh ly tử biệt, lần lượt bỏ lỡ, và cả ái tình khắc cốt ghi tâm.

Tất cả đều là sản phẩm của quá trình trả thù xã hội của Tạ Chấp!!!!!

Huhuhuhu, Tạ Chấp tui đây không có idol để nhìn, tui muốn được hả giận, tui muốn giết người huhuhuhu ☹

【 Đại đại!!! Gần đây cậu đã trải qua cái gì zậy!!! Tại sao lại viết truyện này:((】

【 Đừng hỏi, hỏi thì sẽ phải hmu hmu mà không cần phải giục. Mà nếu giục thì càng toang hơn, đại đại sẽ phát dao cmnl 】

【 Cậu không phải Tiểu Chấp đại đại đúng không hicccc, cậu nói đi, cậu bắt cóc ảnh rồi phải hong?! Trả lại Tiểu Chấp đại đại viết truyện ngọt đây lại cho tui đi:(( 】(*)

(*) Đến đây thì mình cũng không rõ là độc giả biết giới tính của bé Chấp chưa, nhưng dù sao bình luận này dùng 绑 để chỉ Chấp, nó có nghĩa là "anh ấy", và mặc dù trong hoàn cảnh giới tính chưa biết thì vẫn dùng cho cả hai giới được, thì dù sao mình cũng sẽ assume là fan biết rồi nha 😊

【Mị đọc kiểu nước mắt nước mũi tèm lem luôn, tuy rằng cực ngược nhưng mị vẫn muốn đọc tiếp......】

【 Tại sao lại ngắt ở chỗ này a a a a a thế thì giết quách iem đi!!!!! Không dài hơn được seooo!!! Có bạo chương được không zậy!!! 】

Uông Bình cũng đang nhìn điện thoại lau nước mắt, ở trong phòng thét chói tai: "Quá là ngược!!! Vì sao vậy!!! Huhuhuhuhuhuhu."

Nghiêm Tứ đang phân loại đóng gói cho vào vali đồ đã mua hôm nay, bị tiếng kêu của Uông Bình làm hoảng sợ, quay đầu lại nhìn y.

Nghiêm Tứ: "Mày sao đấy, hù chết bố mày rồi."

Uông Bình nước mắt nước mũi tèm lem: "Tao đang xem truyện đồng nhân của mày hicccccc, là fan bự của mày, Chấp Chấp Nhất Tứ đó huhuhuhu."

Uông Bình không biết hôm nay mình đến tột cùng tạo cái nghiệt gì.

Đi dạo phố cùng bạn thân đến nỗi chân như gãy ra, sau khi trở về muốn đọc một cái bánh ngọt nhỏ (*) để thả lỏng thể xác và tinh thần, kết quả vừa click vào, lại là một truyện ngược thân ngược tâm, thiếu chút nữa khóc đến ruột gan đứt từng khúc.

(*) Ý là truyện ngọt đó 😊 Idol và tui nổi nhất trên mạng cũng là một cái bánh ngọt nhỏ đó:)))

Uông Bình thật sự là ý nan bình (*): "Tiểu Chấp đại đại, văn phong tuyệt thế của cậu không phải dùng để viết truyện ngược nha huhuhu, chẳng lẽ truyện ngọt viết không vui, hay là sảng văn viết không tốt sao?"

(*) Lòng khó yên

Nghiêm Tứ vốn định không quan tâm Uông Bình lầm bầm lầu bầu, nhưng hắn hình như là nghe thấy một cái tên quen thuộc.

Nghiêm Tứ: "Tiểu Chấp? Ai thế?"

Uông Bình lắc đầu thở dài, bò dậy giơ điện thoại cho Nghiêm Tứ xem: "Đây nè, Chấp Chấp Nhất Tứ, mày nói xem, cái tên cũng quá là có văn hóa phải không???" (*)

(*) Theo mình hiểu, tên CCNT có nghĩa là giữ lấy một Tứ, kiểu có văn hóa fan ý, fan hay đặt tên lq tới idol kiểu này. Hoặc đơn giản là Bình thấy nó hay thôi:D

Nghiêm Tứ nhìn thoáng qua giao diện Lofter Uông Bình cho hắn xem, chỉ thấy một tài khoản 10 vạn fan có avatar là hắn, tên: Chấp Chấp Nhất Tứ.

Gồm cả tên hắn và tên Tạ Chấp, còn có ngụ ý cực kì tốt.

Nghiêm Tứ nhịn không được mỉm cười: "Tên này nghe khá hay."

Uông Bình nhìn thoáng qua Nghiêm Tứ, bỗng nhiên cảm thấy ánh rạng đông Amway (*) của mình tựa như đã tới rồi, y bò đến bên cạnh Nghiêm Tứ, gật đầu thật mạnh: "Không chỉ là tên dễ nghe! Tiểu Chấp đại đại hành văn tốt, cốt truyện tốt, cái gì cũng tốt! Màykhông tin thì đọc thử xem, thử đọc một truyện, đảm bảo cậu yêu luôn."

(*) Amway, một từ thông dụng trên Internet, ban đầu có nghĩa là: thương hiệu bán hàng đã đăng kí của tập đoàn kinh doanh đa cấp Amway, và giờ đây trong ngôn ngữ mạng thì nó mang ý nghĩa chia sẻ chân thành.

Nghiêm Tứ xin miễn thứ cho kẻ bất tài: "Không được, đọc truyện đồng nhân của chính mình, còn cả yêu đương, tao cứ cảm thấy quái quái."

Uông Bình: "Chậc, mày ấy à, cũng không linh hoạt gì cả."

Nghiêm Tứ: "Nhưng mà......"

Uông Bình nhìn thấy hy vọng: "Nhưng mà!"

Nghiêm Tứ: "Nói đến hành văn, lớp trưởng của tao hành văn cũng khá tốt."

Uông Bình: "......"

Nghiêm Tứ: "Bọn tao đi trong núi lần trước còn chưa kể xong cho mày, cậu ấy khen mắt tao đẹp, hạ bút thành văn một trăm từ, khen nghe cực kì hay."

Uông Bình cầm di động, khó tin nhìn Nghiêm Tứ.

Thế này mà cmn cũng rải cơm chó được????

Mày thì đỉnh cấp lưu lượng quái gì??? Mày phải là máy rải cơm chó tự động chứ????

Uông Bình: "Mày tởm quá, cút đi, đừng ở cạnh tao."

Nghiêm Tứ cười lạnh: "Làm như kiểu có ai thèm ở cạnh mày ý, phắn, đây là giường tao."

Ờm, hình như thế thật.

Uông Bình ghét bỏ phủi mông mình, cảm giác mình không thể bị dính cái mùi cơm chó ôi thiu của người này.

Linh hoạt nhảy một cái, Uông Bình bay trở về giường đơn của mình, ngay khoảnh khắc cả người bay trên không trung, y bỗng nhiên hiểu ra gì đó.

Mẹ nó......

Thằng bạn chó nhà mình, nó không có...... Thích lớp trưởng chứ???

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play