<!--StartFragment-->Tỉnh mộng như trước
Tin chiến thắng từ chiến trường biên cương truyền tới kinh thành, cuối cùng bầu không khí lo lắng ở kinh thành cũng tản đi.
Rất nhiều người ở bên ngoài cửa thành trông mong ngóng chờ. Đàn bà con gái bắt đầu về nhà may y phục mới, nhiều nơi bận bịu gấp rút sửa sang lại, vận chuyển tài vật. Quan lớn, phú thương lại bắt đầu xuất hiện ở các tửu lầu hoặc thanh lâu lưu luyến không thôi.
Ngay cả nơi hoàng cung tràn ngập không khí trầm lặng cũng bắt đầu chuẩn bị hỉ tiệc thết đãi vị tướng quân trẻ tuổi với chiến công hiển hách bậc nhất đối với triều đình.
Ta vừa lúc nhận được thư của Tiêu Tiềm, biết được hắn hiện giờ đang hồi kinh vào triều diện kiến hoàng thượng, nhưng trên mặt lại không tỏ chút ý cười.
"Đại tiểu thư, nghe nói Tiêu tướng quân hôm nay đã đến.'' Đáp lời là nha hoàn thân cận của ta - Minh Tâm.
Minh Tâm là nha hoàn mới ba năm trước nương chọn lựa cho ta, chẳng những lanh lợi, tỉ mỉ, hơn nữa còn làm việc cẩn thận, kỹ lưỡng, biết chịu khó lại thường không hay nói nhiều. Trong phủ lời ra tiếng vào từ trong miệng nàng ta dù một câu ta cũng chưa bao giờ nghe thấy.
Ta từng không chỉ một lần hỏi qua về nha hoàn thân cận trước đây của ta đi nơi nào. Bất quá hỏi qua vài người, lấy được đáp án đều không cùng đồng nhất. Minh Tâm nói không biết, nửa ngày ấp úng nói ta nên hỏi nương. Nương nói đã gả cho người ta, tổng quản lại nói là đã về với ông bà. Các tôi tớ khác cũng chưa từng nhắc qua, như là nàng ta chưa hề tồn tại vậy. Ta vốn muốn hảo hảo biết rõ ràng, sau này vì quá bận rộn, cũng không có truy hỏi tường tận.
Minh Tâm thấy trên mặt ta không có chút nét biểu hiện vui mừng, không hiểu liền hỏi: "Tiêu tướng Quân trở về hồi cung gặp hoàng thượng, nhưng như thế nào cũng không nhìn thấy tiểu thư vui vẻ một chút?''
"Có cái gì đáng vui vẻ? Hắn không khải hoàn hồi triều, liền đại biểu hắn rất nhanh lại muốn rời đi."
Ta vốn không dám hi vọng xa vời một ngày nam nhân này cả đời canh giữ bên cạnh ta. Điều duy nhất ta mong đợi chính là Tiêu Tiềm lần này trở về trên người không mang thêm vết thương mới, bởi vì ta sợ nhìn thấy vết thương, vừa nhìn thấy trên người hắn chồng chất vết sẹo sẽ không kìm chế được để lệ rơi không ngừng, trong lòng lại nổi lên cơn quặn thắt.
Minh Tâm thấy ta cau mày, vội an ủi: "Tiêu tướng quân trí dũng song toàn nhất định sẽ rất nhanh bình định được biên cương, khải hoàn hồi triều.''
Ta làm sao không muốn lừa mình dối người như vậy, nhưng ta biết rõ, thời cuộc rối ren, chiến tranh vĩnh viễn không ngừng nghỉ. Thế cuộc ở Phương Bắc ổn định, sẽ lại có phản loạn ở phương Nam.
Rất nhiều nam nhân đều thích nói: Nam nhi chí tại bốn phương
Một câu Tiêu Tiềm cũng thường xuyên nói cũng là: Đạp khắp ranh giới tứ phương, lòng ta chỉ ở tại một chỗ!
Chỉ tiếc triều đình hèn yếu vô năng, ngay cả có thêm tướng quân dũng mãnh thiện chiến cũng đều chỉ uổng công.
Tâm đang nơi nào không quan trọng, chỉ quan trọng là, người của hắn nhất định phải đạp bằng ranh giới tứ phương . . . . .
Minh Tâm thấy ta không nói lời nào nên cũng không nhiều lời thêm nữa, cẩn thận giúp ta thay y phục.
Váy sắc tím, thêu chỉ bạc, trong lụa ngoài sa, quần lụa mỏng phiêu dật linh động. Lụa tơ tằm mềm mại tinh tế, sát vào người vô cùng thoải mái. Y phục thượng đẳng như vậy không cần đoán cũng biết là nương ta tự mình chọn lựa.
Tuy là mẹ con, nhưng tâm tư của nương rốt cục thế nào thì ta đoán không ra, rõ ràng đối với chuyện của ta cùng Tiêu Tiềm nhiệt tâm như vậy, nhưng vì sao hết lần này tới lần khác phản đối hôn sự của bọn ta? Cẩn thận suy nghĩ một chút thì thật ra nương cũng không phải là phản đối, chẳng qua là kéo dài thêm mà thôi.
Sao nương lại muốn kéo dài thêm như vậy, là chờ đợi cái gì sao?
Chờ ta khôi phục trí nhớ? Hay là chờ ta một ngày hết sức cố gắng?
Bất luận như thế nào, ta cũng nên vì Tiêu Tiềm mà cố gắng một chút!
Minh Tâm trang điểm cho ta gần nửa canh giờ, mãi đến khi phát hiện ta đang không ngừng nhìn nàng thì nàng mới có điểm ủy khuất nói: ''Phu nhân nói phải làm cho tiểu thư thật đẹp mới được.''
"Đã rất tốt rồi!"
Minh Tâm còn chưa trả lời, đã nghe thanh âm của nương vọng tới: "Linh Nhi, sáng sớm hôm nay đã thử năm bộ y phục, bộ nào cũng không vừa lòng . . . . . "
''Năm bộ?" Ta nhớ Hoán Linh trước kia thường mặc y phục lộn xộn chạy ra ngoài, nha hoàn ở phía sau còn đuổi theo sát bên gọi: "Đợi chút, tiểu thư, còn áo choàng."
Nương cười nói: "Đúng a! Hôm nay Tiêu Tiềm hồi triều, ta sắp đặt tiếp đón hắn, thuận tiện cũng mời Vũ Văn Sở Thiên tới đây, nếu không Linh Nhi lại oán giận ta bất công."
"Nga! Nương. . . . . " Ta âm thầm nghĩ thật lâu, mới nói: "Ngài tựa hồ không ghét Tiêu Tiềm.''
"Hắn là đứa bé ngoan, ba năm nay đối với ngươi thủy chung như một, đối với nương cũng chưa từng nửa câu oán hận, nương làm sao ghét hắn đây?''
"Tiêu Tiềm không phải từng hứa hẹn, ta cho dù gả cho hắn cũng không cần chuyển khỏi Lan Hậu phủ sao?"
Nương hiểu ý cười một tiếng, hai tay thay ta chuốt lại mái tóc dài: "Tuổi ngươi cũng không còn nhỏ, có một số việc có thể tự mình làm chủ.''
Ta ngây ngốc đối mặt với hai dung nhan có bảy phần tương tự trong gương đồng, nương vẫn mỉm cười thân thiết như vậy, mà nụ cười của ta lại như cũ hờ hững, lạnh nhạt.
Nếu như nói không vui đó là giả dối, dù sao đợi nhiều năm như vậy, rốt cục cũng đợi đến lúc nương gật đầu.
Nhưng loại vui vẻ này đối với ta không cùng giống với Hoán Linh, một chút cũng không kịp chờ liền lao ra cửa nói cho người trong lòng.
Có lẽ trời sinh ta tính vốn lạnh nhạt đi.
Đối với một người gả vào làm dâu nhà quan mà nói, tính tình lạnh nhạt, hỉ nộ vô hình là chuyện tốt, như vậy mới có thể không bị cuốn vào vòng xoáy thị phi rắc rối, ly khai quan hệ phức tạp này.
Mà ta không hiểu vì lý gì nương lại không thích chính là tính lạnh nhạt của ta.
... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... .......
Vừa qua khỏi giữa trưa, hạ nhân liền đưa tới bái thiếp của Tiêu Tiềm, hắn dùng câu từ vẫn còn cung kính.
Ta tự mình ra mở cửa cho hắn.
Cửa đá màu son từ từ mở ra, bóng dáng hắn dần dần rõ ràng, kim tú gấm vóc, trường bào quá gối, một thân khí tức cương trực bẩm sinh.
Hắn vừa thấy ta, liền mấy bước lao tới, toàn bộ ngũ quan anh tuấn đều hào hứng lên, góc cạnh trên mặt hơi có chút đông cứng cũng dần tươi cười hóa giải.
"Hoán Sa, ta . . . . . ta không phải tới có chút quá sớm chứ?''
Ta lắc đầu cười khẽ: "Nương đã chờ ngươi từ lâu rồi.''
''Thật sao? Ta mới từ triều quay về.'' Hắn quay người hướng ngoài cửa có xe ngựa bằng gỗ lim chạm trổ hoa văn vẫy tay, lập tức trên xe có một thiếu niên nhảy xuống, ôm một đống lớn hộp gấm đi theo.
"Lại mang nhiều đồ như vậy''. Ta nhàn nhạt hỏi.
"Là áo lông cừu ở miền bắc, một số tiểu thương tìm được cho ta.''
Ta chăm chú nhìn đôi mắt trong suốt thấy đáy của hắn, tâm lập tức bị ấm áp cùng cảm động bao quanh. Ta đối với chiến sự biên cương cũng vẫn thực chú ý, hiện tại thế cục chính trị biên quan thế cục khẩn trương, đã sớm không có tiểu thương dám đến kiếm tiền, mà hắn nhẹ nhàng bâng quơ nói mấy câu ẩn dấu bao nhiêu tâm tư, ta sao lại không hiểu.
Thu hồi ánh mắt, quay đầu thấy Hoán Linh đứng ở ngoài cửa, Vũ Văn Sở Thiên theo sau nàng. Một thân áo đen dưới ánh mặt trời chói mắt có vẻ không hợp nhau.
''Hoán Linh''? Ta vẫy vẫy tay với nàng, cười nói: "Mau vào, nương đang đợi các ngươi.''
Hoán Linh kéo Vũ Văn Sở Thiên vào cửa, vẫn không quên mở miệng trêu chọc Tiêu Tiềm vài câu: ''Tiêu đại ca đi suốt đêm, sáng nay vừa yết kiến hoàng thượng, như thế nào lại không cảm thấy chút mệt mỏi?''
Tiêu Tiềm sờ trán, sang sảng cười: "Bôn ba khắp nơi, sớm đã thành thói quen.''
''Là vội vã gặp tỉ tỉ của ta sao?''
Ta nhỏ giọng khụ khụ một tiếng, không cắt ngang nàng, không chừng nàng còn hỏi ra những vấn đề khiến hắn khó xử.
"Sở Thiên . . . . . '' Hoán Linh nháy mắt xảo trá nhìn ta, kéo Vũ Văn Sở Thiên nói: "Đây là Tiêu ca ca, tỷ phu tương lai của ta.''
Vũ Văn Sở Thiên nhẹ nhàng khom người, ngữ điệu thường thường nói: "Nghe uy danh của Tiêu Tướng quân đã lâu, thật may mắn. Tại hạ họ kép Vũ Văn tên Sở Thiên.''
"Vũ Văn Thiếu Hiệp, ngưỡng mộ đã lâu.''
Xem vẻ mặt Vũ Văn Sở Thiên khiêm tốn lễ độ, ta thật sự nghĩ không ra hắn như thế nào lại: ''Xuất kiếm so với lấy mạng người", không tự chủ đưa mắt liếc một cái qua kiếm bên hông hắn, rõ ràng phát hiện tay phải của hắn đang nắm chặt chuôi kiếm, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên dữ dội. Đích thực tùy thời cơ muốn lấy mạng người.
Ta chợt cảm thấy sống lưng lạnh toát, không tự chủ lùi đến bên cạnh người Tiêu Tiềm.
Vũ Văn Sở Thiên thấy ta co rúm lui lại về phía sau, thu hồi nụ cười, đem đầu khẽ hướng bên kia, hắn cùng ta bình tĩnh nhìn thoáng qua nhau.
Chân của hắn dẫm lên đất, phát ra âm thanh vỡ vụn của đá, thật chói tai, mà trên mặt hắn không nhìn ra một tia hỉ nộ ái ố.
Tiêu Tiềm đợi hắn đi vào phía trong, mới âm thầm kéo tay ta, hạ giọng hỏi: "Hắn làm sao có thể đến Hậu Phủ?''
"Hắn là bằng hữu của Hoán Linh, làm sao vậy? Ngươi biết hắn?''
Hắn gần kề bên tai ta, dùng thanh âm cực kì nhỏ nói: "Đương nhiên biết, triều đình vẫn hết sức chú ý đối với người trong võ lâm, Vũ Văn Sở Thiên này võ công bí hiểm, ngoài mặt là giang hồ kiếm khách nhưng thực tình là giang hồ đệ nhất . . . . . sát thủ.''
Sát thủ - hai chữ này ngay lập tức ghim vào lòng ta, Hoán Linh lại yêu nam nhân đáng sợ như vậy, sợ rằng kết cục nhất định là bi thương.
Mà ta là tỷ tỷ của nàng, tuyệt đối không thể giương mắt nhìn nàng rơi vào vực sâu vạn kiếp bất phục.
Nhưng, ta chia rẽ bọn họ là giúp Hoán Linh sao . . . . .
<!--EndFragment-->
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT