*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Nhiệt độ cuồn cuộn không ngừng của lòng bàn tay.”Trong cửa hàng chỉ có hai chiếc.
Đều bị Lâm Nguyệt Doanh mua.
Lâm Nguyệt Doanh phóng khoáng ký tên lên hoá đơn, Tần Kí Minh nhận váy đã đóng gói xong, mỉm cười nói cảm ơn với nhân viên cửa hàng.
“Còn lâu nhé,” Lâm Nguyệt Doanh kiêu ngạo nói to, “Bởi vì em có lý do mặc cái váy này, hơn nữa mặc nó rất đẹp. Lựa chọn mặc hay không mặc đồ đẹp, đều là việc của em; người khác có suy nghĩ không tốt, là vì đạo đức của họ không ổn.”
Tần Kí Minh nói: “Đúng vậy.”
Đột nhiên lúc này Lâm Nguyệt Doanh dừng bước, đứng vững trước mặt anh, ngẩng mặt nhìn anh, giống như giây tiếp theo sẽ đột nhiên kiễng chân hôn lên môi anh.
Tần Kí Minh không có thói quen thân mật với cô ở nơi công cộng, vô thức lùi lại một bước — Môi của Lâm Nguyệt Doanh đã sát lại gần, miệng hơi mở ra, trong ánh mắt có chút tò mò, giống như muốn lột lớp vỏ của anh, nhìn phản ứng chân thực của anh.
Tần Kí Minh nhắc nhở cô: “Nguyệt Doanh.”
Gần quá.
“Chắn chắc rồi,” Lâm Nguyệt Doanh duỗi tay, dùng ngón tay chọc nhẹ vào lồng ngực của Tần Kí Minh, cười như không có chuyện gì, “Em đã nghe thấy lương tâm anh đang gào lên gọi em là em gái rồi.”
Không biết có phải mua sắm làm Lâm Nguyệt Doanh tạm thời bớt lo lắng không, ban đêm, cô thoải mái ngủ một giấc rất ngon ở trong nhà của Tần Kí Minh và cô, hôm sau lúc đi tới trường, tâm trạng của Lâm Nguyệt Doanh cũng bình tĩnh hơn nhiều.
Thức ăn dinh dưỡng cho bệnh nhân sạch sẽ không có vấn đề gì cả, nhưng có lẽ do áp lực quá lớn, cũng có lẽ mấy ngày nay hơi lười biếng —-
Hơn nữa, lúc trước khi ngủ phát hiện đường cơ bụng của mình không còn rõ ràng nữa, cô bộc phát một tiếng hét đáng sợ trong phòng ngủ: “Á!!!”
Lâm Nguyệt Doanh chỉ mặc áo ngực thể thao, bên dưới là quần yoga, đang chán nản đứng trước gương soi trái soi phải, nghe thấy tiếng động, cô ngẩng đầu, đối diện với Tần Kí Minh.
Dưới ánh đèn, cơ thể trơn bóng xinh đẹp, bờ vai có ánh sáng ngon miệng.
Tần Kí Minh lập tức lùi ra, đóng cửa.
Nhưng Lâm Nguyệt Doanh lập tức đẩy cửa ra, vẻ mặt tủi thân, muốn anh trai nhìn rắc rối mà mình gặp phải lúc này: “Hu hu hu Tần Kí Minh ơi, anh nhìn em xem, đường cơ bụng đẹp đẽ mỹ lệ khó khăn lắm mới tập ra của em được sắp biến mất rồi… Trước khi nói biến mất, anh muốn sờ chút không?”
“Không sờ thì thôi,” Lâm Nguyệt Doanh thất vọng, “Anh, anh thật bất hạnh, lớn từng này rồi, còn chưa được sờ đường cơ bụng quý giá như này.”
“Lâm Nguyệt Doanh,” Tần Kí Minh giơ tay, cầm búi tóc trên đầu cô, giọng điệu bình thản: “Nói cho anh nghe, em đã sờ cơ bụng của người đàn ông nào?”
Ớ.
“… Ừm, thì là,” Lâm Nguyệt Doanh cúi đầu, “Dù sao anh cũng không thể gặp đối phương…”
Tần Kí Minh nói: “Bạn học của em?”
Tần Kí Minh không nói gì.
“Anh ơi,” Lâm Nguyệt Doanh tỏ ra ngây thơ, “Anh tưởng là ai?”
Tần Kí Minh không trực tiếp trả lời, giơ tay đuổi cô đi nghỉ, “Không được mặc như vậy rồi đi lung tung — tuy có bật sưởi, nhưng cửa sổ phòng khách vẫn mở, bị gió lạnh thổi dễ cảm lạnh.”
Tần Kí Minh đứng dậy, đi phòng vệ sinh rửa tay.
Đèn phòng em gái đã tắt, có lẽ cô đã ngủ, lúc này rất ngoan, không hề có chút tiếng động.
Róc rách.
Nước lành lạnh chảy qua lòng bàn tay Tần Kí Minh, ý đồ nhấn chìm thứ nhiệt độ nóng hổi kia. Trong vắng vẻ bỗng nhớ lại cuối tháng tám năm ngoái, một âm thanh như tiếng ngâm nga của Siren trong phòng cô.
Lâm Nguyệt Doanh chỉ để ý đường cơ bụng rơi vào nguy cơ của mình, cô chỉ là cô gái cực kỳ kỷ luật với vóc dáng và sức khoẻ của mình. Ngày thứ hai sau nguy cơ đường cơ bụng, Lâm Nguyệt Doanh quyết đoán đổi tất cả bánh quy bổ sung năng lượng thành loại ít béo không đường.
Vì để thuận tiện, cũng vì để có thể qua tập luyện bất cứ lúc nào, Lâm Nguyệt Doanh đã làm một cái thẻ mới ở phòng gym trên con phố mua sắm bên cạnh trường, hàng ngày chạy bộ qua tập luyện ba mươi phút, rồi lại chạy chậm về trường.
Lâm Nguyệt Doanh hoảng sợ a một tiếng.
“A cái gì mà a?” Lý Nhạn Thanh không hề ngạc nhiên, “Loại phòng tập địa phương này không thể so sánh với phòng tập cao cấp của cậu, tôi tưởng cậu đã biết.”
Lâm Nguyệt Doanh nói: “Tôi tưởng khác nhau chỉ ở dụng cụ ít.”
Lý Nhạn Thanh dùng ánh mắt có chút thương hại, lại có hơi hâm mộ nhìn chằm chằm cô: “Cho nên, hai ta không thể dùng từ “chúng ta”. Lâm Nguyệt Doanh, cuộc sống của chúng ta ở tầng lớp khác nhau trên cùng một mảnh đất, ngay cả hít thở cũng phân tầng đấy.”
Lâm Nguyệt Doanh kêu: “Lý Nhạn Thanh, mỉa mai tôi thấp cũng không cần phải độc ác vậy chứ? Hơn nữa chiều cao của hai ta có lẽ chênh lệch chưa tới mười cm. Cho dù là mười cm, cậu có thể hít được tầng không khí gì chứ?”
Lý Nhạn Thanh im không nói gì, cúi đầu, tiếp tục lật tài liệu tham khảo trên máy tính.
Lâm Nguyệt Doanh đã quen với việc đối phương đột nhiên bắt đầu đột nhiên kết thúc cuộc trò chuyện, cô không thể đi thấu hiểu từng người được, chỉ cảm thấy Lý Nhạn Thanh thực sự không hổ với cái biệt danh “Chó ngao gắt gỏng”, tính tình của cậu ta đã cấm cảu như chó cắn ma rồi.
Đến nay cách ngày đi học lại còn hai ba ngày, một vài bạn học và thành viên trong hội đã lần lượt tới trường.
Đội tham gia cuộc thi của bọn họ có sáu người, Lâm Nguyệt Doanh, Lý Nhạn Thanh, Mạnh Hồi, với cả hai đàn anh, một cô em khoá dưới vào hội cùng thời gian với Lâm Nguyệt Doanh. Có một ngưỡng cửa nhất định khi tham gia vào hội này, được chọn tham gia vào hội cơ bản đều là những người học siêu giỏi được lựa chọn kỹ càng—
Dù là thế, buổi tối, Lý Nhạn Thanh vẫn gắt như mắm tôm, chửi cô em khoá dưới kia.
Họ của cô em khoá dưới rất độc đáo, Lôi, tên một chữ Vinh. Cái tên nghe rất vang, cực kỳ khoa trương, trên thực tế tính cách của cô em này vừa dịu dàng vừa nhút nhát, sau khi bị Lý Nhạn Thanh mắng xong, chạy ra ngoài khóc rất lâu.
Cuối cùng vẫn là Lâm Nguyệt Doanh và Mạnh Hồi khuyên cô ta về.
Đây không phải là lần đầu tiên Lý Nhạn Thanh mắng người khác, lúc cậu ta mắng người ta giọng không lớn, nhưng lời nói cực kỳ cay nghiệt, châm chọc, mang đầy tính sỉ nhục. Nhưng không phải là nhằm vào ai đó, mà là thực sự cho rằng những thao tác thất bại kia hoàn toàn là sai lầm ngu xuẩn. Ngay cả hội trưởng Phùng Kỉ Ninh làm sai, cũng không tránh thoát bị Lý Nhạn Thanh xỉ vả.
Lâm Nguyệt Doanh cũng có một lần xảy ra tranh chấp với Lý Nhạn Thanh, hai người cãi nhau một trận rất lớn. Buổi trưa gặp nhau ở nhà ăn, hai bên không nói không rằng, chỉ coi như không nhìn thấy, hệt như người xa lạ, không cần thiết không nói chuyện, ánh mắt cũng không giao lưu, hoàn toàn coi đối phương không tồn tại.
Có điều Lâm Nguyệt Doanh vẫn đang dùng cây bút máy Lý Nhạn Thanh bồi thường cho cô, tuy chế tác không tốt, sờ vào cũng không thích, nhưng bất ngờ là có thể viết ra nét chữ rất đẹp.
Có lẽ là dùng quen rồi, cũng có lẽ là cảm giác mới mẻ chưa qua đi, Lâm Nguyệt Doanh dùng cây bút máy này viết ghi chép công việc hàng ngày, viết ghi chú, viết thiệp chúc mừng và lời chúc cho bạn bè, cũng từng một lần viết giấy ghi chú cho Tần Kí Minh, nhắc nhở anh nhớ tưới nước cho cây hoa hồng còi của mình.
Tần Kí Minh cầm tờ giấy ghi chú kia, cẩn thận nhìn một hồi.
Bình thường gần như Lâm Nguyệt Doanh không dùng bút máy, anh biết tính cô, không thích phiền phức, mỗi lần bơm mực đều sẽ dùng hết sự kiên nhẫn của cô — Huống chi, thứ đồ này còn làm bẩn quần áo đẹp của cô.
Bất chợt, Tần Kí Minh đột nhiên nhớ ra, chiếc áo khoác dạ bị mực dây nghiêm trọng cô treo trong tủ quần áo.
Anh đi qua, nhìn Lâm Nguyệt Doanh, nhẹ nhàng gọi cô: “Nguyệt Doanh này.”
Lâm Nguyệt Doanh vẫn ở trong phòng vệ sinh, soi gương bôi dưỡng da như thường lệ, mặt dính đầy tinh chất đi ra: “Hửm?”
“Bút máy viết chữ cũng đẹp,” Tần Kí Minh nói, “Có điều, nhìn ngòi bút này, đầu bút đã bị mòn khá nghiêm trọng. Nếu thực sự thích dùng bút máy, thì vứt nó đi, chọn cái mới nhé.”
Anh nói: “Vừa khéo chiều nay anh rảnh.”
“Không cần phiền phức vậy đâu anh,” Lâm Nguyệt Doanh không coi là chuyện gì, cô lại vào nhà vệ sinh, nghiêm túc tiếp tục bôi tinh chất lên mặt, dùng bụng ngón tay ấn khuôn mặt mình, ma sát theo vòng tròn, day day, xoa má hơi đỏ lên, tiện thể trả lời câu hỏi của anh trai, “Khá dễ dùng, em cũng không thấy bị mòn. Em dùng quen rồi, bây giờ cũng có cảm tình rồi.”
Bây giờ cũng có cảm tình rồi.
Lâm Nguyệt Doanh không quay đầu, nói chuyện một cách thoải mái: “À, đúng rồi, anh, chiều nay anh rảnh thì tốt quá, vậy anh đưa em về nhà đi.”
“Dạ dày của em cũng tốt rồi, nên về nhà rồi.”
Editor: Coi ổng ghen ngầm kìa, đã thấy nguy cơ chưa anh:))