*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Muốn bức cung anh một trận.”Tần Kí Minh biết nguyên nhân ban đầu ông nội Tần đối xử tốt với Lâm Nguyệt Doanh.
Tần Kí Minh có một người cô chưa từng gặp mặt, là người con gái mà ông nội Tần yêu thương nhất, tên là Tần Thanh Quang, cũng là đứa bé sinh non, sống đến năm mười mấy tuổi, mắc bệnh trầm cảm, không chữa được, lựa chọn giải thoát bản thân.
Con gái trong nhà ít, bố Tần tuân thủ chính sách, cũng không đẻ thêm, chỉ có một người con trai là Tần Kí Minh. Chú bác, chú họ bác họ còn lại cũng vậy, đa số chỉ có một người con. Có lẽ là trùng hợp, cũng có lẽ là bọn họ lén lút đi làm vài giám định trái pháp luật — Nói tóm lại, anh em trai thì nhiều, chị em gái gần như không có.
Có người làm thủ tục nhận nuôi con gái hợp pháp, nuôi dưỡng như con gái ruột, đợi sau này đứa trẻ lớn lên, hoặc tự có sự nghiệp của mình, tình huống xấu nhất còn có thể hợp tác hôn nhân, trăm lợi mà không có hại.
Tình huống của Lâm Nguyệt Doanh đặc thù
Bố mẹ của cô vẫn còn sống, chỉ là mẹ ruột đi xa, bố ruột không muốn nuôi cô. Thời ông nội cô còn trẻ là cấp dưới của ông nội Tần, cùng ông trải qua mưa bom bão đạn vào sống ra chết, là tình bạn sinh tử. Lúc ông nội Lâm sức khoẻ còn tốt, thường cùng ông nội Tần uống trà đánh cờ, cũng từng nhắc tới đứa cháu gái ngoan ngoãn nhà mình.
Ông nội Tần không thiếu tiền, chỉ thiếu người bầu bạn, bạn tốt gửi gắm, ông cũng có ý, dứt khoát nhận lời.
Từ đó về sau, Tần Kí Minh có thêm một cô em gái.
Trí nhớ của người già càng ngày càng hay nhớ lại chuyện cũ, ông nội Tần nhìn Lâm Nguyệt Doanh, cũng thường nhớ tới người con gái mất sớm của mình, vài lần, Tần Kí Minh nghe thấy ông nội Tần gọi sai tên, gọi Lâm Nguyệt Doanh là “Tiểu Quang”.
Cô là một đứa trẻ vừa thẳng thắn vừa chân thành, vì để làm ông nội Tần vui, thay đổi biện pháp đi tìm một vài trò lạ lạ cho ông xem; cũng sẽ vì một câu “Đón giao thừa là cầu nguyện người già trong nhà trường thọ”, mà ở đêm giao thừa chịu khổ không ngủ đến tận sáng; cũng sẽ tốn cả một tháng, từng nét từng nét một viết một vạn chữ “Thọ” để chúc mừng sinh nhật ông nội Tần.
Không ai không yêu Lâm Nguyệt Doanh.
Năm đầu tiên Tần Kí Minh vừa đi làm, ông nội Tần qua đời.
Trong cái đêm trước khi qua đời đó, anh chịu không được, mệt mỏi chỉ muốn ngủ, Lâm Nguyệt Doanh nhường giường và thảm lông cho anh, để anh ngủ một chút. Đợi lúc ông nội Tần gọi anh, Tần Kí Minh bị Lâm Nguyệt Doanh đẩy tỉnh.
Ông nội Tần đã dự cảm sinh mệnh đi tới điểm cuối, bàn tay khô gầy, một tay nắm lấy Lâm Nguyệt Doanh, tay kia nắm lấy Tần Kí Minh. Ông cụ lúc đó đã không còn chút sức lực, nhưng vẫn cố hết sức đè tay Lâm Nguyệt Doanh lên mu bàn tay Tần Kí Minh, ấn ấn.
“Chăm sóc tốt cho Nguyệt Doanh,” Ông nội Tần nói, “Thương như em gái ruột của con.”
Tần Kí Minh vẫn luôn giữ đúng lời trăng trối của ông nội Tần.
Coi Lâm Nguyệt Doanh như em gái ruột, đốc thúc cô học tập, đồng hành cùng cô trong cuộc sống. Nhìn cô dần cởi bỏ tính trẻ con, trưởng thành, học đại học, nhìn cô ưu tư vì sự theo đuổi của chàng trai đồng lứa.
Đến nay, Lâm Nguyệt Doanh nói cô có người trong lòng rồi.
Con đường lát đá bị ánh mặt trời chiếu một tầng ấm nóng, giẫm lên, cảm thấy nóng hầm hập. Chất ngọt chảy ra từ kem, trán cô thấm một tầng mồ hôi mỏng, và mấy sợi tóc tơ bên mép tóc, son bị liếm mất một ít, mềm mại, sạch sẽ, rõ ràng, xinh đẹp, tung tăng, lần đầu rơi vào bể tình, là em gái của anh.
Tần Kí Minh nhìn kỹ mắt cô, ý cười dần thu lại: “Thật sao?”
Lâm Nguyệt Doanh muốn ngoéo tay với anh: “Thật mà, không tin ngoéo tay. Nếu em dùng chuyện này lừa anh, vậy em sẽ thi trượt cuối kỳ”
Tần Kí Minh nhìn chằm chằm ngón tay nhỏ cô vươn ra, trầm mặc không nói.
Anh lại hỏi: “Ở đâu?”
Lâm Nguyệt Doanh đáp: “Bí mật.”
“Là bạn học của em?”
“Bí mật.”
“Sao lại quen?”
“Có mà,” Lâm Nguyệt Doanh cười, “Anh ấy là nam.”
Tần Kí Minh nói: “Đúng là một bí mật lớn quá chừng, anh kiến nghị em chọn tiếp tục bảo mật, đồng chí Lâm Nguyệt Doanh.”
Anh xách túi đồ mua sắm, tiếp tục đi về phía trước.
Lâm Nguyệt Doanh bước nhanh mấy bước, đuổi kịp anh: “Tần Kí Minh Tần Kí Minh Tần Kí Minh ơi~ có phải anh không vui không? Em có người trong lòng, có phải anh cảm thấy cực kỳ cực kỳ mất mát không? Có phải vừa nghĩ tới em gái mình sắp càng thích người đàn ông nào đó hơn, anh đã lập tức đau thấu tim gan hận đến mức giá mình đừng sinh ra không? Nghĩ đến tương lai phải tự tay đưa tiễn cô em gái ưu tú như em đi lấy chồng, có phải bây giờ đang muốn về nhà lặng lẽ rơi nước mắt trong phòng ngủ không?”
Lành lạnh giống như kem đang tan nhanh trong tay cô.
Trông anh có vẻ không để ý cô rời đi.
“Anh đã bao nhiêu tuổi rồi,” Sắc mặt Tần Kí Minh như thường, nói: “Sao có thể trốn trong phòng ngủ khóc được.”
Cô không lên tiếng, im lặng cắn một miếng lại một miếng lớn, ngậm trong miệng, lạnh tới mức tê răng.
“Có điều,” Tần Kí Minh rút khăn giấy sạch, lau chỗ bị kem làn bẩn trên tay cô, thở dài, “Giả thiết vừa rồi của em làm anh có hơi buồn.”
Lâm Nguyệt Doanh đứng lại, bình tĩnh hỏi: “Anh buồn cái gì?”
Tần Kí Minh nhìn cô, đột nhiên cười.
Lâm Nguyệt Doanh nhìn anh: “Cũng chưa biết được, em chưa hỏi anh ấy, nếu là anh — em nói là, anh muốn, giả dụ anh là em rể của anh, anh có ở rể không?”
Tần Kí Minh cười, “Anh còn chưa có bạn gái, bây giờ không cách nào trả lời em.”
Lâm Nguyệt Doanh nói: “Vậy anh giả vờ có bạn gái đi mà, anh giả vờ, giả vờ em là bạn gái anh. Bây giờ em đề xuất, anh phải kết hôn với em, anh có bằng lòng ở rể không?”
“Không có giả thiết,’ Tần Kí Minh cười, “Giữa anh em với nhau, nào có giả thiết anh là em rể em là chị dâu, ăn nói xà beng.”
Anh cười rời đi, không có truy hỏi về “người trong lòng” Lâm Nguyệt Doanh. Ngoài mấy câu ban đầu hỏi cô ra, cũng không truy hỏi sâu, giống như không quan trọng, giống như không để tâm.
Đứng dưới vòi hoa sen, tiếng nước róc rách.
Lâm Nguyệt Doanh thất vọng nghĩ, lẽ nào cần phải theo đuổi rõ ràng hơn, chủ động hơn một chút chút?
Tự như câu hát trong bài hát 《 Đại ca 》của Vệ Lan.
“Hai tay từng cầm một khẩu súng, muốn bức cung anh một trận, em và anh không yêu, ai không có chỉ số thông minh.”…
Được rồi.
Muốn xông ra hỏi Tần Kí Minh quá, nhìn đi, cơ bụng của em gái anh! Thích không? Muốn sờ không? Làm bạn trai em là có thể sờ rồi.
— Đương nhiên không thể, đây là quấy rối.
Lâm Nguyệt Doanh tiếc nuối sờ sờ cơ bụng của mình, cơ bụng xinh đẹp mà bạn cùng phòng và tất cả bạn thân đều từng sờ. Cô luôn rất hào phóng, có đồ hay là sẽ cùng chia sẻ với bạn.
Đây đúng là tạo hoá trêu ngươi.
Ngày hôm sau Lâm Nguyệt Doanh đi học lớp chuyên ngành như bình thường, chương trình học chia kiểu 1 – 2, có hai tuần hơi thả lỏng một chút, và một tuần sắp kín lịch học.
“Bạn học Lâm,” Phùng Kỷ Ninh cười hí hí chào hỏi, tay khác túm cổ tay Lý Nhạn Thanh, “Bạn suy nghĩ thế nào rồi?”
“Trước đừng vội vàng trả lời tôi,” Phùng Kỷ Ninh không đếm xỉa tới khuôn mặt thối hoắc của Lý Nhạn Thanh, cưỡng chế kéo tay cậu ta lên bàn, bày ra cho Lâm Nguyệt Doanh xem, “Tôi dẫn phó hội trưởng không hiểu chuyện của chúng tôi tới xin lỗi bạn.”
“Đây mà tính là tấm lòng gì,” Lâm Nguyệt Doanh nói, “Tôi muốn xin lỗi, xin lỗi nghiêm túc,”
Lý Nhạn Thanh nói: “Cậu đừng được —”
“Nhạn Thanh,” Phùng Kỷ Ninh ngăn cậu ta, nhìn Lâm Nguyệt Doanh, “Xin lỗi như nào?”
“Tôi muốn nghe cậu ta nói xin lỗi,” Lâm Nguyệt Doanh nghiêm túc nói, “Xin đừng hiểu nhầm, tôi không có ý khác.”
Phùng Kỷ Ninh sáng tỏ: “Tôi biết, bạn đang nghĩ, hôm đó Nhạn Thanh nói chuyện rất không phù hợp, vì thế bạn cảm thấy bị xúc phạm và kỳ thị; bây giờ muốn cậu ấy xin lỗi, chỉ là muốn một cách nói, chứ không phải cố ý sỉ nhục cậu ấy —”
“Không,” Lâm Nguyệt Doanh thành thật nói: “Anh nghĩ nhiều rồi, tôi chính là muốn sỉ nhục cậu ta.”