Trẻ con hệt như cỏ dại, gặp gió là lớn.

Rõ ràng Tống Bảo cảm thấy hôm qua bé con vẫn còn nhỏ xíu, sao giờ đã có thể đi chập chững rồi.

"Ba...... Ba ba."

Bé con đã sắp đầy năm, cây non bệnh nhẹ của y giờ rất khỏe mạnh, một lần hắt hơi sổ mũi cũng chưa từng có, bụ bẫm kháu khỉnh, khỏe như cọp con, bế trĩu cả tay.

Bé con cầm chó bông trong tay, đôi chân nhỏ vừa ngắn vừa mập bước về phía cha mình.

"Ôi, tâm can muốn tặng chó con cho ba à."

Tống Bảo ngồi xổm xuống dang tay ra cười tít mắt, kiên nhẫn chờ bé cưng đi tới.

Bé con kiếp trước và bé con bây giờ có cùng một khuôn mặt, đều là cốt nhục y mang thai chín tháng khổ cực sinh ra, nhưng lúc đó bé con bị yếu từ trong thai, gần hai tuổi vẫn chưa biết đi, dù được mấy nhũ mẫu dìu cũng đi loạng choạng, khuôn mặt nhỏ nhắn càng chẳng có chút thịt nào, cằm nhọn hoắt, thỉnh thoảng không nhịn được ho khan, thấy mà đau lòng.

Thật may, may mà bây giờ tất cả đều khác xưa.

"Ba ba......"

Giờ bé con đã có thể nói những chữ đơn giản, phụ hoàng là cha, phụ hậu là ba, Thái hậu tổ mẫu là bà nội......

Chẳng hiểu sao trong hoàng cung không ai thúc giục trưởng tử Trung Cung khắc kỷ phục lễ, học tập quy củ.

Dù là Tống Bảo hay Đường Cảnh Hạo, thậm chí Thái hậu cũng hiếm khi ra mặt, mọi người đều ăn ý không nhắc đến việc này.

Bé con của y mới một tuổi chứ mấy, nhất định phải học quy củ sao? Sau này lớn lên ắt sẽ có thái phó dạy bảo, giờ thoải mái một chút có sao đâu.

Hoàng đế Đường Cảnh Hạo năm nay đã ba mươi, vương tôn quý tộc trạc tuổi hắn đều sắp làm thông gia, thế mà hắn và Tống Bảo chỉ mới có một đứa con, ba chủ tử trong cung đều tràn ngập yêu thương, thương không sao tả xiết.

"Ơi, ba hôn bé cưng nè." Tống Bảo bế đứa bé đứng dậy, bị sức nặng của bé cưng làm cánh tay run lên, phải gắng sức lắm mới bế vững, "Hình như con mập lên nhiều rồi đó, heo con."

"Coi chừng thân thể đấy."

Đường Cảnh Hạo đặt tấu chương xuống rồi đón lấy bé con từ tay Tống Bảo, lần trước Tống Bảo bế con làm trẹo cổ tay nên hắn rất lo, không muốn để Hoàng hậu làm việc nặng.

Tống Bảo cũng là em bé, đừng để mình bị thương.

"Hạo ca ca xót ta đây mà."

Tống Bảo cười một tiếng rồi nghiêng người kiễng chân lên hôn hắn. Đúng là bé con của họ hơi nặng nhưng trong lòng y thích nên cũng không thấy vất vả.

Đường Cảnh Hạo được Hoàng hậu nhà mình hôn trong ngự thư phòng, nhưng cung nhân hầu hạ chung quanh đều không thấy kinh ngạc. Một năm nay có cảnh gì mà bọn họ chưa từng thấy, đây chỉ là thân mật sơ sơ thôi, quả thực có thể làm như không thấy.

"Chỉ giỏi nịnh." Đường Cảnh Hạo hừ lạnh một tiếng, ra vẻ nghiêm nghị nhưng khóe miệng lại nhếch cao, nhìn là biết thích nhất chiêu này, "Giờ trong lòng Hoàng hậu chỉ có bé con, e là đã sớm ném trẫm ra sau ót rồi."

"Nói gì vậy chứ." Tống Bảo nghe thấy lời này cũng không khẩn trương như trước mà còn ra sức nũng nịu, "Bản cung sống tốt đều nhờ long ân mưa móc của Hoàng thượng, tuyệt đối không dám ném sau ót đâu ạ. Ngài nói Tống Bảo đi hướng Đông thì thần cũng không dám hướng Tây."

"Đây là Hoàng hậu nói đấy nhé......" Long tâm Đường Cảnh Hạo hết sức vui vẻ, thấy Tống Bảo ngơ ngác thì cười nói, "Đại hôn của Kính Vương sắp đến rồi, Hoàng hậu cùng đi với trẫm nhé."

Sao, làm Hoàng thượng thì không được ích kỷ hưởng thụ thế giới hai người à?

Chính là ghen tị!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play