Từ sáu tuổi đến mười hai tuổi, ròng rã sáu năm trời, sau lưng Đường Cảnh Hạo luôn có một cái đuôi nhỏ xinh xắn đáng yêu đi theo.

Y chỉ thích mỗi mình Đường Cảnh Hạo, ai có mắt cũng nhìn ra được, nhỏ xíu như hạt đậu mà suốt ngày ca ca ơi ca ca à, còn thân mật hơn cả cha mẹ y, rõ là đứa con vô lương tâm.

Ca ca tập viết thì đòi ở cạnh mài mực, mài đến nỗi tay nhỏ đỏ bừng.

Ca ca luyện võ thì đòi đứng sau hầu hạ, quần áo gần như lấp kín cả người.

Ca ca ăn cơm cũng nhìn chăm chú, có món gì ngon chia cho Bảo Bảo một miếng là được rồi.

Ngoại hình y xinh đẹp, tính cách lại cực kỳ nhõng nhẽo.

Viết chữ mỏi tay đòi ca ca xoa, đi mỏi chân đòi ca ca dắt, đói bụng đòi ca ca đút ăn.

Ngay cả Hoàng hậu nương nương cũng cười y, bám người như thế e là sau này phải gả vào cung làm Thái tử phi đấy.

Tống Bảo bị trêu cũng không biết mà nghiêm túc bẻ bánh gạo trên tay, ăn đến khi khóe miệng dính đầy mè, còn chu cái miệng đỏ hồng nghiêm túc nói.

"Nếu Hạo ca ca thật lòng muốn cưới con thì con sẽ miễn cưỡng cân nhắc rồi đồng ý."

Hoàng thượng cười rộ lên rồi hỏi: "Ồ, sao lại đồng ý vậy?"

"Trong cung ăn ngon uống ngon......" Tống Bảo phủi vụn bánh trên tay rồi đếm ngón tay, cố gắng suy nghĩ, "Với lại, với lại Hạo ca ca đẹp nên xứng với con."

Khá khen cho câu Thái tử đẹp nên xứng với Bảo Bảo.

Hoàng thượng và Hoàng hậu cười vang, hoàn toàn không cảm thấy bị mạo phạm mà còn nghĩ bé ngoan trước mắt ngây thơ đáng yêu. Chỉ có Thái tử được khen đẹp xụ mặt túm cổ áo bé ngốc đi học.

Học cái gọi là tác phong quân tử.

Tống Bảo bé nhỏ lơ ngơ bị xách đi, vấp ngã liên tục.

"Đệ là Bảo Bảo mà, Bảo Bảo đâu phải quân tử."

Bảo Bảo có lỗi gì đâu, Bảo Bảo chỉ thích soái ca thôi mà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play