Sáng sớm, trời âm u mịt mù, mưa nhỏ lất phất. Dưới thời tiết này, chuyến bay RG 709 từ Châu Âu đáp xuống sân bay.

Thời gian dài bay trên không trung, ai cũng sẽ mệt mỏi, quá trình bay cũng chưa từng có một phút nào được nghỉ ngơi, vậy nên ai cũng sẽ vật vờ như người chết. Hàn Duẫn Nghiên so với mấy người còn lại còn mệt mỏi hơn, Cất bước đi trong sân bay, nàng có thể cảm nhận được hai mí mắt của nàng cứ muốn nhắm tịt.

"Ơ, hiếm thấy không móc điện thoại ra nha." Người nói là Lâm Nhã Cầm, cô giả vờ nhạo báng.

Hàn Duẫn Nghiên trong lúc đối phương trêu đùa lấy ra điện thoại, nở nụ cười "Nhã Cầm không nói tớ cũng quên mất."

Lâm Nhã Cầm vô cùng xem thường vẻ vờ thục nữ kia, có quỷ mới tin nàng, mỗi lần hạ cánh là lập tức cầm điện thoại đi băng băng.

Bảy giờ rưỡi sáng, Hàn Duẫn Nghiên bấm dẫy số quen thuộc.

Nàng tắt điện thoại từ hôm qua, tính đến bây giờ đã là 13 tiếng.

"Tu Tu Tu"

Trong loa phát ra âm thanh đơn điệu.

"Sao? Không ai nghe máy hả?"

Lâm Nhã Cầm nhìn thấy Hàn Duẫn Nghiên phiền muộn cúp điện thoại.

"Ừm, người ta rất bận."

"Mới có bảy giờ, có phải ngôi sao minh tinh gì đâu mà bận bịu."

"Công việc mà, hơn nữa người ta cũng tích cực lắm." Lời này được nghiến răng nghiến lợi phun ra.

Lâm Nhã Cầm vờ như đã hiểu "Đàn ông mà, ai cũng muốn lấy sự nghiệp làm trọng."

Không.! Trọng điểm, người ta của cô là phụ nữ, không phải đàn ông.!

Đương nhiên câu này Hàn Duẫn Nghiên đâu có nói ra.

Lúc hai người sắp ra khỏi sân bay, bóng người mang theo vẻ mặt vội vàng lo lắng hấp tấp chạy theo.

"Viên Huyên gấp gáp dữ vậy?"

"Chắc lại đuổi theo thần tượng rồi." Lâm Nhã Cầm bất đắc dĩ lắc đầu.

Hàn Duẫn Nghiên lặng yên, nhiệt huyết của Khương Viên Huyêt, nàng cũng đã từng.

"Viên Huyền vừa xuống sao?"Hai người đứng đợi taxi.

Khương Viên Huyên hình như bây giờ mới thấy hai người bọn họ "Chị Nhã Cầm, chị Duẫn Nghiên."

Lâm Nhã Cầm thấy Khương Viên Huyên sốt ruột như vậy liền trêu ghẹo "Sao? Chạy gấp về nhà xem thần tượng biểu diễn hả?"

Hàn Duẫn Nghiên ở một bên cười trộm, nàng đột nhiên muốn thử xem, nếu đứa nhỏ này biết thần tượng của ẻm cùng nàng qua lại, thì ẻm sẽ như thế nào?

"Không phải, không phải, em muốn tới bên viện đa khoa."

"Em không ổn chỗ nào?" Hàn Duẫn Nghiên trên dưới đánh giá, người này trừ hơi kích động, chỗ nào cũng okie mà.

Khương Viên Huyên nhíu chặt chân mày, khuôn mặt trẻ con tràn đầy lo lắng. "Không phải em, là Winne, Winnie hôm qua bị tai nạn đang nhập viện ở bệnh viện đa khoa, em phải đi xem xem."

"Nói cái gì?" Hàn Duẫn Nghiên nắm lấy tay Viên Huyên, trừng lớn hai mắt "Viên Huyên, em vừa nói ai bị tai nạn????"

Vẻ mặt của Hàn Duẫn Nghiên giống như sắp ăn thịt người đến nơi, Khương Viên Huyên lẫn Lâm Nhã Cầm đều bị sự biến hóa này hù dọa.

"Mau nói.!" Hàn Duẫn Nghiên dùng sức, nàng hi vọng nàng vừa rồi là bị ảo thính.

"Ry...Ry Winnie."

Hai chân Hàn Duẫn Nghiên mềm nhũn, nếu không có Lâm Nhã Cầm đỡ lấy e rằng nàng đã té xuống đất.

"Duẫn Nghiên, sao vậy?"

"A Dĩnh, có chuyện gì rồi????!"

Hàn Duẫn Nghiên sắc mặt chuyển sang xám trắng, thần kinh mệt mỏi cũng vì vậy mà bị đánh tan, nàng vội vã lấy điện thoại, mở lại tin nhắn.

Nàng biết tay nàng đang run, dưới khung tin nhắn, là ba giờ chiều ngày hôm qua, cho tới bây giờ vẫn chưa có tin nhắn nào khác.

Hàn Duẫn Nghiên cảm nhận được trời đất quay cuồng, bất an khủng hoảng phủ kín nàng rồi.

Taxi lúc này xuất hiện, Hàn Duẫn Nghiên kéo tay Khương Viên Huyên, khẩn tiết nói "Viên Huyên, cho chị ngồi trước, chị muốn tới bệnh viện."
2

"Được ạ" Chắc bị vẻ mặt của Hàn Duẫn Nghiên dọa sợ, nên Khương Viên Huyên sững sờ tránh ra.

"Cám ơn." Mở cửa xe, trước xe nàng còn vội vã nói câu xin lỗi với Lâm Nhã Cầm.

Nhìn xe chạy xa, Lâm Nhã Cầm với Khương Viên Huyên khó hiểu nhìn nhau "Tại sao thần tượng của em nhập viện mà Duẫn Nghiên còn sốt ruột hơn em vậy?"

Vốn là muốn đến bệnh viện, nhưng ngồi vào xe Hàn Duẫn Nghiên mới phát hiện ra, nàng đến cả bệnh viện cũng không biết là bệnh viện nào, may là tài xế thấy nàng là gái đẹp nên không oán giận.

Mở ra danh bạ điện thoại, nàng tiếp tục gọi cho Lâm Thi Dĩnh, đáng tiếc, điện thoại luôn báo bận.

Vào giờ phút này, Hàn Duẫn Nghiên ngoại trừ kinh hoàng ra, cũng mơ hồ nhớ lại, Lâm Thi Dĩnh hình như có bạn.

Phải rồi.! Nếu nàng nhớ không nhầm thì Dương Huyên Ngọc và Cố Thanh Sứ hẳn là biết Lâm Thi Dĩnh đang ở đâu.

Ba người này từ cấp ba đã là bạn bè rồi, phối hợp hãm hại mình không biết bao nhiêu lần.

Lâm Thi Dĩnh lần này nghiêm trọng như vậy, khẳng định hai người họ sẽ biết.

"Này, Dương Huyên Ngọc, A Dĩnh hiện nằm ở bệnh viện nào?"

Đối phương chưa kịp trả lời, Hàn Duẫn Nghiên đã đổ ập xuống, điện thoại trên tay cũng tuột ra, cả mình là ai còn chưa kịp nói.

Trong phòng bệnh. Dương Huyên Ngọc tức giận trừng mắt người nằm trên giường, mới ngày hôm qua thôi, giờ đã thành thế này, bát tự của Lâm thị và Hàn thị rõ là quá xung khắc, ngay cả người cũ của Hàn thị cũng khắc chết Lâm thị.

"Tớ nói cậu cứ suy nghĩ đi, đụng tới con thần kinh kia thì thôi đi, còn lam mình ra như này" Dương Huyên Ngọc quét mắt, nhìn cái chân trái băng bó một cục "Cậu nên vui đi, may là cái bản mặt không sao đó."

Cái này gọi là an ủi hả má??? Lâm thị làm mặt quỷ "Tớ làm sao biết người kia điên như vậy chứ."

Nói đến đúng là có chút sợ.

Lúc đó trong lòng cô còn đang nghĩ xem nên chỉnh chết Hàn Duẫn Nghiên như thế nào, ai dè đuôi xe bị gì đó va quẹt trúng, hại cô mém chút lao xuống hàng rào....

Sau đó...

Cô chân chính bị thương!

Nhìn cái chân bó một cục, Lâm Thi Dĩnh phiền muộn cắn răng, thời đại này mà yêu đương, đúng là nên dè chừng mấy mẻ người yêu cũ.

Lúc này tiếng chuông điện thoại gào khóc vang lên, Lâm Thi Dĩnh trán hiện ba đường đen, tiếng chuông điện thoại đúng là quá cá tánh, quá dị, nếu không Dương Huyên Ngọc đâu chọn làm nhạc chuông.
1

".." Nhìn vào điện thoại, trên mặt Dương thị tối sầm, âm thanh chất vất vang vang, nếu không phải giọng nói quá cao, khẳng định Dương thị đã cúp máy.

Có điều...Cô nhìn tới vị kia đang nằm một đống, lòng cũng dịu lại một chút.

Cô hạ giọng, ngữ khí nghiêm trọng quá "Đều là tại cô đấy, nếu không do cô thì cậu ấy sẽ không bị thế này đâu.!"

"!!" Hàn Duẫn Nghiên so với nãy càng trắng bệt, nếu trước đó còn hiện ra một ít tơ máu, thì bây giờ mặt giống như tờ giấy trắng, môi cũng khô khóc, Dương Huyên Ngọc nói lời này khác nào đạp nàng xuống vực "Cô, cô nói cái gì? A Dĩnh bị cái gì???" Nói xong câu này, Hàn Duẫn Nghiên đã có chút điên tiết, ngay cả tài xế cũng nhịn không được mà lén lút nhìn.

"Hừ, cô nghĩ là tôi sẽ cho cô biết cậu ấy đang ở bệnh viện tổng hợp TD, phòng bênh 506 hả? Cô mơ đi." Nói xong Dương thị phẫn hận tắt điện thoại.
11

Hàn Duẫn Nghiên nghe xong liền giục tài xế "Bệnh viện tổng hợp TD, phiền anh chạy nhanh với bệnh viện TD."

Lâm Thi Dĩnh khó hiểu nhìn cái mặt vô cùng thoải mái của người vừa tắt điện thoại "Kẻ thù?"

Dương Huyên Ngọc lắc đầu "Không"

Lâm Thi Dĩnh tiếp tục đoán "Tình nhân của cậu.?"

Dương Huyên Ngọc liếc một cái "Tình nhân của cậu thì có."

Lâm Thi Dĩnh lắc đầu như trống "Giỡn mặt, tớ không thèm có tình nhân nha."

"Ồ???" Dương Huyên Ngọc kinh ngạc nhìn Lâm Thi Dĩnh, chỉ là cô chưa kịp tiêu hóa xong câu nói, nhìn đối phương cô đã muốn tìm cái bồn cầu để ói.

Lâm Thi Dĩnh bày ra nụ cười trên tivi, kiểu quảng cáo rất muốn ăn đấm "Tớ chỉ có người yêu thôi, không có tình nhân nha"

Làm ơn đưa cho chế miếng xăng miếng lửa, để chế thiêu cmn cháy cái thứ trước mặt.

"Quên đi." Dương Huyên Ngọc thở dài, cùng Lâm Thi Dĩnh đôi co mới đúng là có bệnh, cô khoanh tay vẻ mặt nghiêm túc "Rồi giờ tính sao?"

Lâm Thi Dĩnh mặt hiện lên mấy dấu chấm hỏi "Tính sao là tính sao?"

"Nhà của cậu đấy, lần này bị thương thành ra như vậy định nói sao với cậu ấy?"

"Cái này hả?" Lâm Thi Dĩnh thưởng thức đồ ăn an ủi mà sáng nay mấy thành viên mới đưa cho "Thì có sao nói vậy."

"Hả?" Dương Huyên Ngọc nhíu mày "Có sao nói vậy?"

"Haha, đùa thôi." Đắc ý vung lên cái mặt quỷ, đúng lúc Dương Huyên Ngọc muốn tới cào nát mặt cô, Lâm Thi Dĩnh liền mau mau trở lại chính sự, hơi thu nụ cười lại "Ngọc Hoàn, tớ thích cậu ấy."

Năm chữ đơn giản nhưng hàm ý phức tạp.

Ừm, bởi vì yêu thích nên hy vọng đối phương không buồn phiền gì, cô không tin Hàn Duẫn Nghiên đối với người cũ đã cạn sạch tình cảm, bởi vì cô hiểu rõ, Hàn Duẫn Nghiên tuy bề ngoài băng lãnh, toàn thân đều phủ gai nhọn, nhưng nội tâm nàng thật sự rất mềm mỏng. Thật ra cô cũng như vậy, kỷ niệm, tình yêu, đâu dễ gì phai mờ nhanh như vậy, nhưng cô có lòng tin, cô có thẻ chậm rãi làm cho những điều xưa cũ hóa mờ nhạt.

Nhìn nụ cười nhàn nhạt của bạn tốt, Dương Huyên Ngọc không nói gì, Lâm Thi Dĩnh xưa này là như vậy đó, nhìn thì oai phong bá đạo, thật ra lại là người nhạy cảm với tất cả mọi thứ.

Có điều...

Cô cười thâm trầm. Lâm Thi Dĩnh không tính toán, đâu có nghĩa là Dương Huyên Ngọc cô không tính.

Con mụ điên kia dám chọc ghẹo bạn cô, thì tốt nhất cũng nên chuẩn bị đi, không làm gì thì các người sẽ nghĩ ba đại mỹ nữ trước kia chi là bình hoa di dộng thì sao?
1

Tới Hàn Duẫn Nghiên còn bị....

Yêu nghiệt đó thì cứ để cho Lâm Thi Dĩnh tự thu phục đi. Lâm Thi Dĩnh tồn tại trên đời hẳn là có lý do cả thôi. Kiểu như đậu xanh thì phải đi với rau má, nhỡ :)) ~

Lâm Thi Dĩnh tự nhiên nhớ ra chuyện quan trọng.

Nằm ở trên giường hết lăn trái rồi lăn phải, mém tí đã tọt xuống giường, Dương Huyên Ngọc nhanh chân tới đỡ đối phương "Liệt sĩ mà còn lu bu dữ vậy mẹ?!"
1

"Tớ tìm đồ."

"Tìm gì? Tớ giúp cậu tìm."

"Cái túi xách của tớ, bên trong có cái điện thoại. "Lâm Thi Dĩnh vội vã cuống cuồng tìm khắp nơi, phòng nhỏ nhìn 1 cái là chẳng còn gì để nhìn.

Dương Huyên Ngọc đứng lên tìm phụ "Điện thoại có thứ quan trọng?"

"Hàn Duẫn Nghiên hôm nay hạ cánh, chuyện tớ nằm viện không muốn cậu ấy quá lo."

Lại là Hàn Duẫn Nghiên...

Dương Huyên Ngọc dừng tay, tức giận nói "Không cần tìm."

"Tại sao?"

Nhìn cái mặt mốc ngu xuẩn của Lâm Thi Dĩnh, Dương Huyên Ngọc thiệt muốn chọi cục gạch, tình yêu đúng là làm người ta ngu ngốc. "Chuyện cậu đụng xe, rần rần như vậy cậu nghĩ cậu ta không biết chắc?"

.....

Lâm Thi Dĩnh dừng tay 3 giây, 3 giây sau cả giường như bị cô xốc lên.

"Yên tâm đi, tớ lúc nãy nói nói cho cậu ấy địa chỉ với phòng bệnh của cậu rồi" Dương Huyên Ngọc ở bên cạnh thong thả nói.

"Tiểu thư Dương Huyên Ngọc, đừng nói với tui người vừa gọi là Hàn Duẫn Nghiên nha?"

"Đúng đó, Lam Thi Dĩnh cô nương.!"

"...."

"...."

Hai đôi mắt to xinh đẹp trừng trừng nhìn nhau.

"Dương Huyên Ngọc cô nương, lúc nãy có phải cô dùng giọng điệu chết cha chết mẹ nói chuyện với Hàn Duẫn Nghiên không?" Lâm Thi Dĩnh vẫn duy trì nụ cười hoàn mỹ, tao nhã hữu lễ dò hỏi.

Dương Huyên Ngọc sảng khoái gật đầu "Cậu thật thông minh nha Thi Dĩnh ~"

"Dương Ngọc Hoàn.! Tui đập chớt mợ cô.!"

Dương thị rõ là không thèm để ý "Tớ là cho cậu ấy dùng tốc độ nhanh nhất đến thăm cậu, yên tăm, không cần cảm ơn tớ ha~"

"Cám ơn cái quần hòe.!" Mạch máu của Lâm Thi Dĩnh sắp bể tới nơi rồi.

Tức giận quá nên Lâm Thi Dĩnh sặc, mà sặc là phải ho, cô ho đến như có đàn ngựa chạy hà rầm trong lòng, đồng thời cũng không quên tặng ai kia ánh mắt hình trái boom.

Dương Huyên Ngọc điềm tĩnh, đem sát khí trẻ con kia quăng một góc.

"Kịt kịt kịt" Tiếng gõ cửa dồn dập vang lên, người bên trong chưa kịp trả lời, cửa đã bị mở, dáng người mỹ lệ nhưng mệt mỏi hiện ra.

Lâm thị tiếp tục ho, ho đến tim cũng muốn nhãi ra ngoài.

~~~~~~~~~~

Có bạn tốt như Dương thị là Lâm thị có phúc. :))))))) ~

*Lưỡng bại câu thương* ai coi phim kiếm hiếp chắc biết, cơ mà không biết thì gg seach nhá, p lười giải thích rồi :)) ~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play