Chương 46: Ngủ chung

Tô Mạt Mạt cảm thấy mình thật thông minh, nghĩ ra cách để Lãng Tinh Thần nhập vào gấu bông.

Buổi tối cả hai cùng xem phin ma, là một trong ba bộ phim ma nổi danh của Nhật Bản.

Ngồi trên sofa, laptop để trên bàn trà, để có hiệu quả âm thanh tốt nhất Tô Mạt Mạt còn dời hai cái loa đặt hai bên bàn trà, Lãng Tinh Thần vẫn nhập vào gấu bông.

Hình ảnh ở trước mặt, âm thanh gai bên tai, muốn bao nhiêu hiệu quả là có bấy nhiêu hiệu quả 

Đột nhiên, hành lang đen nhánh trong màn hình xuất hiện hai người mặc váy trắng, một trong số hai người đầu tóc rũ rượi, cô bé nhỏ tuổi còn ôm theo một con búp bê, trên mặt búp bê toàn là vết máu.

Hình ảnh lập loè chớp tắt, thân hình hai người thiếu nữ lướt tới sát màn hình.

"Á!!!!" Tô Mạt Mạt ôm chặt gấu bông nhắm tịt hai mắt 

Lãng Tinh Thần ở bên biểu cảm càng thêm khoa trương, cô hét hết công suất: "Mẹ cha ơi! Đừng qua đây!!!"

Vốn dĩ Tô Mạt Mạt sợ muốn xỉu nhưng khi nghe Lãng Tinh Thần hét như vậy nàng lại thấy buồn cười 

Tô Mạt Mạt dụi mặt vào gấu bông, tuy không nhìn màn hình nhưng âm thanh hai bên tai cũng đủ làm nàng tê da đầu, nhưng khi nghe Lãng Tinh Thần không ngừng hét to la nhỏ Tô Mạt Mạt cũng nhịn không được bật cười 

Cốt truyện đi tới gần cuối, Lãng Tinh Thần nhiều lần muốn chạy nhưng Tô Mạt Tử ôm chặt gấu bông không cho cô rời đi, cơ mà Lãng Tinh Thần là hồn thể, muốn thoát khỏi giam cầm này quá dễ dàng, chỉ là cô cảm thấy mình như đang được Tô Mạt Mạt ôm chặt, cho dù bị doạ đến muốn khóc cũng không thoát khỏi gấu bông

Đoạn cuối của phim Tô Mạt Mạt không nhìn lấy một giây chỉ lo trêu chọc Lãng Tinh Thần, bộ phim kết thúc, trong khoảng khắc đọc phụ đề chạy trên màn hình, Lãng Tinh Thần có cảm giác mình sống lại.

Tô Mạt Mạt cười đến ngã nghiêng, gối đầu lên bụng gấu bông giương mắt nhìn Lãng Tinh Thần, trêu chọc: "Cô còn sợ ma hả?"

"Họ với tôi không giống nhau được chứ? Họ là oán linh không có nhân tính nha, rất rất kh ủng bố đó!"

Tô Mạt Mạt trợn mắt, hỏi: "Oán linh thật sự tồn tại hả? Cô gặp rồi à?"

Lãng Tinh Thần lắc đầu: "Chưa gặp".

"Vậy sao nói như đúng rồi vậy?"

"Đoán đó mà."

Tô Mạt Mạt cười cười lại nói: "Tự doạ chính mình còn nói."

Tô Mạt Mạt nhìn đồng hồ đã thấy hơn 10 giờ, đắp một cái mặt nạ, sau đó rửa mặt quay về phòng ngủ.

Tắt đèn an tĩnh nằm trên giường thì những hình ảnh trong phim lại xuất hiện trong đầu, tuy vừa nãy Tô Mạt Mạt hù doạ trêu chọc Lãng Tinh Thần rất hăng say, nhưng bây giờ trong phòng chỉ có một mình, cửa sổ đóng chặt kéo rèm kín bích, trong phòng không có chút ánh sáng nào.

Điều hòa thổi gió mát, Tô Mạt Mạt vèo một cái thu hai chân vào ổ chăn, sau đó kéo chăn qua đầi, chỉ chốc lát sau cả người Tô Mạt Mạt đều là mồ hôi, bất đắc dĩ xốc lên chăn, sợ hãi lại tìm về.

Tô Mạt Mạt xuống giống mang dép lê đi tới thư phòng gõ gõ cửa.

"Ngủ chưa?"

Một lát sau hồn thế Lãng Tinh Thần xuyên cửa xuất hiện.

"Hừ" Lãng Tinh Thần hừ một tiếng, thông qua thuật đọc tâm cô biết Tô Mạt Mạt đang sợ hãi.

Tô Mạt Mạt đáng thương nhìn nhìn Lãng Tinh Thần: "Tôi sợ..."

"Cho chừa! Lấy sức mạnh lúc nãy hù tôi ra đi, sẽ không sợ nữa ha!"

"Xin lỗi mà~ tôi sợ thật đó~"

Thấy Tô Mạt Mạt như vậy, cho dù Lãng Tinh Thần siêu cấp bất mãn thì cũng sẽ tan thành mây khói, cô nhìn thấu tâm tư của Tô Mạt Mạt nhưng lại thẹn thùng không muốn tự mình nói ra, cười cười hỏi: "Vậy muốn sao?"

"....tôi với cô cùng ngủ ha?"
1

"Nhất định phải ngủ cùng hả?" Đừng nhìn Lãng Tinh Thần nghiêm túc, trong lòng đã sớm nở hoa rồi. 

"Ừm! Làm ơn đi mà, bằng không là tôi mất ngủ cả đêm đó!"

"Vậy sau này còn dám xem phim ma nữa không?"

"Không dám không dán! Xin cô mà~" đáng tiếc Tô Mạt Mạt không thể chạm vào hồn thể của Lãng Tinh Thần, bằng không nàng nhất định sẽ nũng nịu kéo kéo tay Lãng Tinh Thần.

"Được rồi." Lãng Tinh Thần bay theo Tô Mạt Mạt về phòng ngủ, căn phòng quen thuộc này cũng từng là phòng ngủ của cô, từ khi vừa mua căn chung cư này, cô và Tô Mạt Mạt đã ở cùng nhau, thoáng một cái đã qua nhiều năm.

Gấu bông lớn an tĩnh nằm trên giường, độc chiếm nửa bên giường vốn thuộc về Lãng Tinh Thần.

Lãng Tinh Thần nhập vào bên trong gấu bông, Tô Mạt Mạt cũng bò lên giường, kéo chăn đắp cho hai người, mỹ mãn một tiếng thở dài.

"Cám ơn."

"Ngủ đi, không cần sợ, phòng chúng ta rất sạch không có thứ dơ bẩn nào cả."

"Ừm."

Tô Mạt Mạt sờ sờ Phật châu trên cổ tay, nàng cảm thấy sự tồn tại của Lãng Tinh Thần làm nàng an tâm hơn Phật châu nhiều lắm.
1

Trong khoảng thời gian này Tô Mạt Mạt rất bận, không nằm bao lâu đã đi vào mộng đẹp, nàng theo thói quen vươn một tay ra khỏi chăn ôm lấy gấu bông, một chân gác lên thân thể gấu bông.

Cám nhận được độ ấm của Tô Mạt Mạt, Lãng Tinh Thần quay đầu, nhìn khuôn mặt đang ngủ say của người yêu, trong ánh mắt tràn đầy ôn nhu, trong bóng đêm lặng lẽ nở nụ cười.

Lãng Tinh Thần cũng mệt mỏi, thuật hợp thể rất tốn năng lực, người sau khi chết tựa như một bình điện, Lãng Tinh Thần lại không có quỷ tâm nên không không thể hấp thu năng lực từ ánh trăng, cách duy nhất để nạp điện là trở về hủ tro cốt, từ khi ở lại nhà Tô Mạt Mạt, đã rất lâu cô không trở về hủ tro cốt để nạp điện, ban ngày lại phơi nắng, hiện tại mệt đến rã rời.

Cô tham luyến nhìn khuôn hoa say ngủ của Tô Mạt Mạt, mí mắt càng lúc càng nặng.

Sáng sớm, Tô Mạt Mạt bị đồng hồ sinh học của mình đánh thức, hôm nay là cuối tuần nàng vẫn dậy thật sớm.

Nàng vẫn duy trì tư thế ngủ đêm qua, nửa người đều đè trên gấu bông, cái đầu tròn tròn của gấu bông nghiêng sang một bên, lộ ra đầu của Lãng Tinh Thần.

Tô Mạt Mạt nao nao, tựa như nàng đang ôm Lãng Tinh Thần mặc áo ngủ hình gấu bông ngủ cả đêm....

Tô Mạt Mạt mím môi, đánh giá khuôn mặt đang ngủ của Lãng Tinh Thần, bộ dạng lúc ngủ của cô rất đáng yêu, môi hơi hơi chu, mũi cao thẳng tắp, lông mi thật dài cong cong.

"Đẹp mắt ghê." Tô Mạt Mạt thầm khen.

Cũng không biết nhìn bao lâu, Tô Mạt Mạt nhận thấy Lãng Tinh Thần có dấu hiệu tỉnh lại, vội vàng nhắm hai mắt 

Lãng Tinh Thần mở mắt, quay đầu nhìn Tô Mạt Mạt bên cạnh, lòng nao nao.

Thông qua thuật đọc tâm Lãng Tinh Thần biết được Tô Mạt Mạt đã tỉnh, hơn nữa tim của nàng đập rất nhanh, suy nghĩ của Tô Mạt Mạt lúc này đang hiện lên trong đầu cô.

"Aiz nha, ngàn vạn lần đừng phát hiện ra là mình đang giả bộ ngủ, không thì xấu hổ xỉu luôn đó!" 

"Biết không ta? Chắc không đâu ha?"

"Không biết, không biết, không biết...."

"Làm sao bây giờ??? cậu ấy có biết mình nhìn lén cậu ấy không trời? Ngại muốn chết luôn à ...Tô Mạt Mạt ngu ngốc này, cứ thích làm mấy chuyện xấu hổ à!!!"

"Thiệt tình chứ! Biết vậy mình nằm đàng hoàng lại rồi, giờ thì đẹp rồi để người ta thấy tướng ngủ kỳ cục của mình...."

"Giờ nằm lại đàng hoàng kịp không ta?"

"Chắc....là kịp ha? Đúng rồi! Mình làm bộ xoay người! Chèn ơi thông minh ghê á, làm bộ xoay người điều chỉnh tư thế một chút."

"Ưm~" Tô Mạt Mạt giả bộ nói mớ một tiếng, thu lại tay chân xoay người đưa lưng về phía Lãng Tinh Thần.

Tô Mạt Mạt xoay người ti hí mở mắt, tay ấn lên trái tim đang đập thùng thùng.

Lãng Tinh Thần phía sau che miệng, đôi mắt cong như trăng non.

Cuối tuần này Tô Mạt Mạt nói phải về nhà, Lãng Tinh Thần đưa Tô Mạt Mạt đến gần Tô gia, nói với nàng: "Hôm nay không thể cùng cô về nhà, tôi muốn đi tìm anh Hách, hỏi xem anh ấy tìm được Triệu Hiểu Lệ chưa." Dương gian một ngày bằng Địa Phủ mười ngày, tính toán thời gian thì chắc cũng đã có thông tin.

"Ừm, trên đường cẩn thận nha."

"Vào nhà đi, tôi đi nha."

"Hôm nay có lẽ tôi sẽ ở lại, cô có đến không?" 

Lãng Tinh Thần cong khoé miệng, hỏi ngược: "Tôi đến rồi ngủ ở đâu?"

Tô Mạt Mạt đỏ mặt, nói: "trong nhà có một con gấu bông bự, là một cặp với gấu bông ở chung cư. Tôi....giường trong nhà cũng rất lớn..."

"Cô nói muốn tôi ở thì tôi sẽ ở."

"... Muốn...."

"Trước 9 giờ sẽ quay lại."

"Ừm."

Tô Mạt Mạt thấy xung quanh không người liền nâng tay vẫy vẫy với Lãng Tinh Thần, Lãng Tinh Thần mỉm cười thuận theo gió bay xa.

Lãng Tinh Thần đi tới bệnh viện thành phố Sơn Dương, Hách Giải Phóng đi lên đón, nói: "cô tới đúng lúc, tôi tìm được Triệu Hiểu Lệ rồi."

"Cô ấy nói sao?"

"Cô ấy nói muốn giáp mặt nói chuyện với cô."

"Giờ cô ấy ở đâu?"

"Triệu Hiểu Lệ tự nguyện từ bỏ cơ hội đi đầu thai, hiện tại đang làm việc ở bộ phận chuyển phát dưới Địa Phủ, có thể xem như là nhân viên thời vụ, làm mấy trăm năm có thể chính thức được nhận."

"Bộ phận chuyển phát là gì?"

"Nó giống như bộ phận chuyển phát ở dương gian, người sống đốt đồ cho người thân qua đời thì âm sai sẽ nhận thay sau đó đưa tới bộ phận chuyển phát. Hồn phách ở Phong Đô có thể dùng quỷ tâm để chứng minh mình là người nhận đến bộ phận chuyển phát nhận đồ, Triệu Hiểu Lệ hiện tại là nhân viên ở đó, công việc rất bận cô phải tự mình xuống đó gặp mặt mới được."

"Tôi không có quỷ tâm, có thể quay lại đó sao?"

"Phong Đô là nhà của tất cả hồn thể, không có quỷ tâm thì không thể đi đầu thai thôi, sớm muộn cũng phải trở về Phong Đô. Cô có muốn đi hay không?"

"Đi chứ."

"Vậy đi thôi."

Hách Giải Phóng nắm một chuỗi hồn phách cùng Lãng Tinh Thần đến dịch trạm âm dương, ở giữa đại sảnh xuất hiện cánh cửa phát sáng, Hách Giải Phóng nói: "Cô nhảy xuống là được, cô đã nhận phán xét của Phong Đô nên không cần đi qua Hoàng Tuyền lộ, phía dưới có thổ địa công, hắn sẽ truyền tống cho cô đến Phong Đô."

"Tôi biết rồi."

Lãng Tinh Thần đứng cuối đội ngũ hồn phách, cùng với những hồn phách vừa bị câu đi bước qua cánh cửa.

~~~~

Lần này lại đưa mọi người đi dạo Phong Đô, nhưng không dã man như Mục Dung từng trải qua mô~
1

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play