Cảm giác được ánh sáng bên ngoài, cô mơ
hồ bắt đầu tỉnh lại, con ngươi nửa mở sau khi nhìn thấy trang sức quen thuộc
trên giường, thoáng trở nên thanh tỉnh. Tấm chăn trên người cô theo động tác
đứng dậy mà trượt xuống một chút, cô hướng bên ngoài khẽ gọi, thanh âm bất giác
mang theo chút vui mừng.
"Xuân Đào, mấy giờ rồi?"
Xuân Đào là tỳ nữ đã hầu hạ cô từ nhỏ,
tuy là hạ nhân, nhưng họ chẳng khác gì chị em ruột thịt.
"Đã là một khắc rồi."
Bên ngoài truyền đến thanh âm rầu rĩ,
không hoạt bát như thường lệ. Xuân Đào lớn hơn cô hơn một tuổi tính tình từ nhỏ
đã nhanh nhạy, nói nhiều, đôi khi cô thấy cô ấy giống như chú chim sẻ được ăn
no uống đủ, líu lo cả ngày.
Nhưng hiện tại, thanh âm ở bên ngoài lại
không vui, điều này làm cho tâm tình vui sướng vì vất vả lắm mới trở về được
của cô thoáng sa sút một chút. Tuy nhiên, cô vẫn cố gắng lấy lại tinh thần, nhẹ
nhàng nói với bên ngoài:
"Xuân Đào, là ta, vào đây đi."
"Có phải là tiểu thư không?"
Vừa nghe cô nói như vậy, giọng nữ bên ngoài lại chợt vui mừng, chỉ chốc lát
sau, Xuân Đào thanh tú đáng yêu liền mang theo đồ vệ sinh cá nhân đi vào.
Cô ấy mặc một chiếc váy màu xanh lá sen
bước vào cửa, trước tiên cẩn thận đóng cửa phòng ngủ, ngay sau đó, mới bước
nhanh đến bên giường ôm cô nhỏ giọng khóc.
"Tiểu thư, người đã trở về rồi, Xuân
Đào rất nhớ người..."
Cô có chút buồn cười khẽ vuốt ve đầu cô
ấy, ý bảo cô ấy đứng dậy hầu hạ cô rửa mặt chải đầu: "Không phải đã sớm quen
rồi sao? Sao em vẫn còn buồn như thế này."
Nửa năm trước, cô và một cô gái tự xưng
là đến từ tương lai đã trao đổi cơ thể của họ, cô sẽ thỉnh thoảng trao đổi cơ
thể của mình với cô gái kia trong thế giới của nhau trong một thời gian. Chỉ là
thời gian hoán đổi càng về sau càng càng dài, thời gian cô ở một thế giới khác
trở nên dài hơn, và thời gian ở lại thế giới của mình lại ít hơn. Ngay khi cô
cho rằng có thể vĩnh viễn không đổi lại được nữa, bọn họ lại đột nhiên bị đổi
lại.
"Không quen! Không quen!” Người vùi
đầu vào lòng cô dùng sức lắc đầu, một lúc lâu sau mới đột nhiên nhớ tới cái gì
đó, từ trong ngực cô ngẩng đầu lên, trên mặt dính đầy nước mắt đầy xấu hổ đỏ
bừng: "...Phải rồi... Xin lỗi vì đã làm bẩn quần áo của người."
“Sao em lại nói như vậy.” Động tác cô
đang chuẩn bị đứng dậy hơi dừng một chút, đối với lời nói khách sáo của Xuân
Đào có chút khó hiểu. Cô ấy và cô tuy là chủ tớ, kì thực so với cị em còn thân
thiết hơn: "Hai người chúng ta cùng nhau lớn lên, chưa bao giờ cố kỵ những
thứ này, sao lại nói như vậy?"
“Nữ nhân kia... Nữ nhân kia nói em là nô
bộc nhưng không biết phân biệt trên dưới, không biết tôn ti, bảo em sau này
cách xa một chút, trán ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.