Sắc trời tối nhanh, mới hơn năm giờ chiều
nhưng bầu trời khu Anh Nam đã tràn ngập bụi bặm và sương mù, trông như đang hòa
lẫn với bóng đêm nặng nề.
Mái tóc vàng buông xuống trước trán
Arnold đã mất đi màu sắc rực rỡ trước kia, nó trở nên ảm đạm, thậm chí bởi vì
vì cuộn mình ở ở nơi xó xỉnh dơ bẩn quá lâu, mà mái tóc đó cũng như nhuộm lên
sắc màu bẩn thỉu.
Khu Anh Nam nổi tiếng với việc tái chế và
tái tạo con rối, ở mọi ngóc ngách trong tòa nhà kiến trúc lộn xộn này đều giống
như một nhà xưởng, chất đầy đủ các loại con rối, hoặc là những con bị chủ nhân
vứt bỏ, hoặc là bởi vì chơi hư rồi nên vứt bỏ. Ở đây, cho dù những con rối có
giá cao như thế nào, hoặc là được chế tạo từ bàn tay của ai, thì tất cả chỉ có
một tên gọi chung, đó chính là —— rác rưởi.
Arnold hòa lẫn trong đống con rối cũ nát
bị chất đống ở góc tường, từ góc áo còn chưa bị nhiễm bẩn có thể nhìn ra cậu là
một hoàng tử nhỏ mang phong cách hoàng gia Châu Âu thời Trung cổ.
Chỉ là hiện tại, con rối hoàng tử Châu Âu
từng thịnh hành nhất đã sớm không còn được săn đón, trang phục tinh xảo đắt
tiền được chế tác thủ công cũng trở nên xám xịt.
Hô hấp của Arnold đã rất yếu, là một con
rối được chế tác ra, một khi mất đi sự yêu thương tỉ mỉ của chủ nhân, nó sẽ
nhanh chóng mất đi sinh mệnh. Nhưng mặc dù như vậy, Arnold vẫn muốn dùng một
chút sức lực cuối cùng, chuyển động thân thể của mình, hướng tầm mắt về phía
góc hẻm âm u, di chuyển ra bên ngoài nơi có ánh sáng chiếu đến.
Ngay khi cậu chuẩn bị thản nhiên tiếp
nhận cái chết của mình, bên tai cậu lại xuất hiện một thanh âm. Thanh âm ôn hòa
trong trẻo, trong ngữ điệu thanh cao ấy mang theo ý cười, ấm áp đến cực điểm.
Cậu mở mắt ra, nhìn thấy trong ngoài ngõ
nhỏ kia, đứng sau bộ quần áo tuxedo, một nụ cười nhẹ khó che giấu được khí chất
quý phái tao nhã, hắn thoáng khom lưng, nhìn cậu nhẹ giọng mở miệng:
"Nhìn kìa, ở đó có một tiểu vương tử
gặp nạn."
————————————
Arnold chưa bao giờ nghĩ tới, rằng một
ngày nào đó, cậu sẽ tự hào vì được một người nào đó cưng chiều.
Người này, so với cậu mà nói, mới giống
như một hoàng thất thực thụ, là người nhận được hàng ngàn sự yêu thương mà lớn
lên.
Arnold, người đã khoác lên mình... một bộ
trang phục xa hoa hơn cả trước kia, thẫn thờ nhìn người đang nhắm mắt nằm trên
hai đùi cậu. Cậu đã sớm quên động tác khẽ chải những ngón tay lên mái tóc dài
màu đen nhánh trong ngực từ lâu, khiến thần sắc trong con ngươi màu lam lặng lẽ
trở nên tối tăm.
Chủ nhân của cậu, người nhặt cậu từ thùng
rác về, vô cùng nuông chiều cậu.
Đây không phải là ảo giác của cậu, mà là
sự thật, cậu là nhiều lần phải xác minh lại người chủ nhân đang nằm trên đùi
mình này.
Ngay cả khi... Ngay cả khi... Trong trang
viên khổng lồ được đặt tên là Inton đã tràn ngập rất nhiều con rối chỉ thuộc về
chủ nhân, giống như cậu.
Bất luận là lúc mới gặp hay bây giờ thì
vẫn luôn có một vị mặc tuxedo đứng bên cạnh chủ nhân, anh ta đeo bao tay trắng
như tuyết, gọng kính bằng vàng, vẻ mặt lạnh nhạt lại trầm ổn. Có lúc anh ta sẽ
là một quản gia cao cấp hầu hạ chủ nhận cẩn thận. Hoặc có lúc anh ta sẽ chuyên
tâm ở trong phòng bếp, làm ra một món ăn tinh xảo để phục vụ tận tình cho con
người cao quý kén ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.