"Thình thịch, thình thịch" Cô có thể nghe rõ nhịp tim đang đập mãnh liệt trong lồng ngực mình, tần suất đập khiến cô hoài nghi rằng nó có thể nổ tung bất cứ lúc nào. Nhưng bây giờ cô thực sự không có tâm trí để chú ý đến nó, tầm nhìn của cô đã bị chiếm đóng bởi lỗ khóa nhỏ phía trước.
"Tại sao.... lại không đút vào được?" Cô gấp đến mức khóc thành tiếng, nhưng tay đang cầm chìa khóa vẫn đang không ngừng run rẩy.
“Đừng... run mà…” cô nâng một bàn tay khác cũng đang run rẩy nắm lấy bàn tay đang cố gắng nhắm ngay lỗ khóa, hy vọng có thể giảm bớt phần nào sợ hãi.
Tuy nhiên vẫn không được.
"Sợ gì chứ..." Cô mất hết sức lực trượt xuống khung cửa cho đến khi bất lực ngồi xổm trên mặt đất, khuôn mặt xinh đẹp chôn ở trên đầu gối mơ hồ có vết nước trong suốt hiện ra, "Tất cả đã trở về rồi.... đã không còn ở đó nữa.... không thể gặp được nữa rồi....".
Cửa kim loại màu đen "cạch" một tiếng từ bên trong mở ra khiến cô không khống chế được ngã về phía sau. Nhưng mà không đợi cô kinh hô ra tiếng thì có một đôi tay mạnh mẽ đã ôm cô vào trong ngực.
Sau khi phát hiện người đến là ai, cô bất giác co rúm lại một chút, sau đó ngoan ngoãn dựa vào phía sau, tìm một tư thế thoải mái tựa vào trong ngực người phía sau. Dường như nhận ra sự nhu thuận của cô, lồng ngực sau lưng truyền đến tiếng cười nhẹ, một tay đặt trên lưng cô, tay còn lại vòng xuống khuỷu chân cô, vô cùng dễ dàng bế cô lên.
Cô xoay đầu lại vùi vào lồng ngực anh, cánh tay trắng nõn mảnh khảnh vòng lên cần cổ thon dài của người đàn ông. Sau khi nhìn thấy khóe môi anh vẽ ra độ cong hài lòng, cô càng ôm chặt anh hơn.
Anh đi qua phòng khách được thiết kế tối giản, rồi đi đến ban công rộng lớn, tiếp theo, anh ôm cô ngồi trên ghế tựa hoạt hình mà cô rất thích. Anh rút bàn tay đang đặt dưới khuỷu chân cô, nhẹ nhàng xoa xoa cái đầu nhỏ đang chôn ở xương quai xanh của anh.
“Tại sao A Triều lại khóc?” Anh vuốt ve mái tóc của cô dường như không biết mệt “Không phải anh đã nói em không được ra ngoài khi chưa có sự cho phép của anh sao”
Thân thể cô khẽ run rẩy trong lòng anh, cô có chút sợ hãi ngẩng đầu nhìn anh nhưng rất nhanh liền cúi xuống cọ cọ cổ anh như mèo con làm nũng "Lần sau em không như vậy nữa"
Sợ anh không tin, cô còn thề son sắt, “Thật đó”
Anh nhìn người con gái mềm mại như mèo con trong ngực, đáy mắt càng thêm âm u, giọng điệu khàn khàn trầm thấp, “Vậy A Triều vì sao lại khóc, không lẽ có người bắt nạt em?”
“Không có!” Cô trả lời ngay lập tức, sợ bạn trai hung tàn của mình giống như thú nhân làm ra chuyện gì quá phận, cô vội vàng phủ nhận, dù sao loại chuyện như thế này cũng không phải là lần đầu tiên.
"Chỉ là..." Cô cảm thấy có chút khó mở miệng, có chút do dự nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt cực kỳ áp bách của bạn trai, cô vẫn nhỏ giọng mở miệng, "Chỉ là thấy một người bên ngoài... đột nhiên lộ ra một cái đuôi...."
Nói xong cô chợt nhớ tới cảnh tượng kia, tựa như đám người náo nhiệt bình thản, thú nhân đột nhiên không khống chế được lộ ra nguyên hình, đám đông đột nhiên bùng nổ, hình như có thứ gì đó đã đụng vào cánh tay mềm mịn của cô...
Thực ra, trong thời đại hiện nay con người cùng tồn tại với thú nhân, mấy chuyện này cũng rất phổ biến. Hơn nữa thú nhân vì muốn hòa nhập vào xã hội loài người nên bình thường cũng sẽ tận lực duy trì hình dáng con người. Hơn nữa liên minh cũng có quy định, không cho phép thú nhân lộ ra bất kì thói quen và hành vi của động vật với con người ở nơi công cộng. Cho nên, ở bên ngoài, nhân loại và thú nhân căn bản không có bất kỳ khác biệt nào, cũng rất ít người có thể phân biệt được thú nhân, nhân loại cũng ở chung lâu dài dần dần quen với sự tồn tại của thú nhân.
Nhưng cô không làm được. Không biết vì sao nhưng từ khi còn nhỏ, cô rất sợ động vật. Cho dù lớn, nhỏ hay đáng yêu, dù là mạnh mẽ hay vô cùng xinh đẹp khiến cho người ta chỉ muốn xoa xoa thì cô đều tránh xa. Đây có thể là khiếm khuyết sinh lý của cô, hoặc là hình thành từ trong gien...
Bình thường không thấy thì không sao nhưng chỉ cần nhìn thấy, cô sẽ toát mồ hôi lạnh và run rẩy...
"Hả? Thú nhân?" Anh kề sát vào trán cô, nhắm lại đôi mắt sắc bén, lưu luyến ngửi nhẹ tóc cô, ngữ điệu không chút để ý vừa nhẹ vừa chậm, "A Triều không thích thú nhân sao? "
Cô không khỏi co rúm lại vì sự tiếp cận của anh, thanh âm mềm mại mang theo tiếng mũi nho nhỏ, "Em ghét động vật nhất..."
"Ghét nhất sao..." Đôi mắt hung tính nhanh chóng lộ ra cảm xúc mãnh liệt, bàn tay ôm lấy người trong ngực nhịn không được ôm chặt hơn, cho đến khi cô gái phát ra tiếng kêu đau đớn.
"Vậy thì không được..."
.......
Cô và anh đã ở bên nhau từ rất sớm, nguyên nhân cô không dám từ chối.
Bạn trai có gương mặt mười phần hoang dã, vô cùng sắc bén, sống mũi thẳng tắp, đôi môi mỏng trời sinh mang theo cảm giác áp bách, dáng người cực kỳ mạnh mẽ. Giống như một con báo hoang dã lười biếng tản bộ trên thảo nguyên, lại giống như con sói ở trên cao dưới ánh trăng cô đơn, vừa nguy hiểm vừa mê người. Là loại người có thể gây xôn xao trong đám đông, không phân biệt giới tính.
Thế nhưng, có lẽ chính vì diện mạo quá mức dã tính này mà mới đầu cô không quá hứng thú với anh. Bất quá, anh lại bá đạo theo đuổi, đàn áp mạnh mẽ đối với những người theo đuổi cô, đôi mắt của sự tự tin chắc chắn sẽ giành chiến thắng, dục vọng chiếm hữu vô cùng khủng khiếp, giá trị vũ lực quá mạnh mẽ khiến cô không thể và cũng không dám nói không
“A Triều, há miệng nào" Cô có chút cứng ngắc mở miệng, tùy ý để anh đút canh trứng mềm mại vào miệng cô. Mặc dù hành động này đươc thực hiện rất nhiều lần nhưng cô vẫn không thể làm quen với nó.
Khi anh cầm khăn giấy muốn giúp cô lau miệng, cô có chút lúng túng tránh xa bàn tay anh đang vươn đến, luống cuống mở miệng "Em... Để em tự làm."
Nhưng mà sau khi nhìn thấy bàn tay anh dừng lại giữa không trung, cô lại có chút kinh hoảng, vội vàng kéo lấy tay anh cọ cọ lên mặt mình, nhỏ giọng làm nũng, “A Ngôn lau cho em, được không?”
Người sau lưng rốt cục cũng hài lòng ôm cô trong ngực, dùng khăn giấy nhẹ nhàng lau miệng cô, sau đó lại dùng môi của mình chậm rãi cúi xuống công kích đôi môi đỏ mọng kia lần thứ hai...
"A Ngôn" thanh âm của cô mang theo chút khàn khàn quyến rũ mà chính cô cũng không nhận ra, ánh mắt anh vẫn luôn lưu luyến không rời ở trên tóc cô bất chợt hiện lên một tia hồng quang, một đôi mắt dựng thẳng khác với nhân loại mơ hồ lóe lên. Anh thu hồi bàn tay mọc móng tay dài, hơi thở càng thêm nặng nề.
“Em có thể về nhà…ah!" Giọng nói cẩn thận của cô đột nhiên biến mất trong tiếng vỡ của ly thủy tinh, sau đó, trong căn phòng rộng lớn chỉ còn lại tiếng hít thở nhỏ nhẹ của cô và giọng nói vô cùng nguy hiểm của anh, "A Triều, phải ngoan ngoãn nghe lời, biết chưa?"
“Biết.... Biết rồi.”
.....
Cuối cùng cô vẫn trốn về nhà, mang theo sự hoảng loạn đến cùng cực.
Cô nằm trên chiếc giường lớn màu hồng mềm mại của mình, co lại thành một khối rất nhỏ, dùng chăn bọc chặt lấy mình, giống như một con nhộng tằm màu hồng nhạt. ( truyện trên app T𝕪T )
Không phải... Đó là giả... Chắc chắn là giả... Bạn trai của cô..... Là người sói…
Nhất định là lừa gạt…
Cô đã tự nhốt mình trong nhà ba ngày, căn phòng nhỏ và ấm áp bây giờ vì tâm trạng của chủ nhân mà trở nên lạnh lẽo hơn bao giờ hết. Cô xin Liên Minh bảo vệ quyền lợi, chỉ cần ở trong nhà, sẽ không có bất kỳ thú nhân nào dám tới gần. Cái giá phải trả chính là sử dụng quyền hạn bảo hộ duy nhất một lần trong đời.
Lần này, cô thực sự rất sợ hãi.
...........
Nhanh, đi nhanh hơn một chút. Bóng dáng xinh đẹp nhỏ nhắn bước nhanh trên con đường che khuất ánh trăng trên đường, vỉa hè yên tĩnh chỉ có ba hai con mèo nhẹ nhàng nhảy nhót ở đầu tường.
Không sao đâu, trước đây anh ta chưa bao giờ ra ngoài vào lúc này. Tối nay là đêm trăng tròn, anh ta... Người sói tuyệt đối không dám đi ra ngoài vào lúc này. Không, không sao đâu... Đừng sợ, hãy mạnh dạn lên.
Cô nhìn vô số ánh đèn trên đường phố, trong lòng thoáng yên ổn một chút, bước chân cũng hơi chậm lại. Cô siết chặt túi thức ăn trong tay, đi thêm mười mét, vượt qua đèn giao thông, cách đó không xa chính là khu phố cô sống.
Ở đó là nơi an toàn nhất. Nghĩ đến đây, cô nhịn không được muốn tăng nhanh tốc độ.
Tám mét.... Bảy mét..... Ba mét..... “Aaa…”, tiếng hét còn chưa ra khỏi miệng đã bị một bàn tay chặn lại…
Đột nhiên đèn đường đột nhiên trở nên hỗn độn, tán loạn chiếu vào đống thức ăn rải rác chật vật ở đầu ngõ, giống như là giấc mộng xuất hiện từ hư không.
——————————
Vì em,
anh nguyện ý cả đời này mang hình dáng con người.
A Triều,
đừng sợ anh,
cũng đừng rời bỏ anh.
Ngay cả khi mất mạng,
anh cũng sẽ không bao giờ để em đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT